Editor; Mực
Chương 10:
Bạch Thần cũng không ủy khuất lâu, hiện giờ thần cách cậu suy yếu, cách điện thoại nói chuyện phiếm cùng Tề Tiêu không bao lâu thì ngủ mất, nhưng trong lòng vẫn rất là ủy khuất, ngay cả khi ngủ cũng bẹp miệng.
Hệ thống:[ Tiểu chủ nhân vẫn như vậy, một chút cũng thay đổi.]
Hệ thống tự mình lẩm bẩm, nắm cái chăn đắp lên Bạch Thần.
Bạch Thần ngủ một giấc này như cũ trực tiếp ngủ đến tối mới tỉnh, cậu mơ mơ màng màng từ trên giường bò dậy, tay nhỏ duỗi ra, theo bản năng lấy qua điện thoại bên gối đầu, mở to đôi mắt còn buồn ngủ xem lại tin nhắn nói chuyện của cậu và Tề Tiêu.
Nửa tiếng trước Tề Tiêu gửi tin nhắn đến, lúc này đang ở ngoài biệt thự Lục gia chờ cậu.
Trạng thái mơ hồ mới tỉnh ngủ của Bạch Thần tản đi, nhanh chóng thay quần áo, tung tăng chạy xuống lầu nói một tiếng với ba mẹ Lục xong liền chạy ra ngoài.
Vừa ra tới sân, Bạch Thần đã bị Đường Thanh ngăn cản.
Đường Thanh khuôn mặt ủy khuất, muốn khóc mà không được:" Anh trai, chúng ta có thể nói chuyện một lát không?"
Bị cản trở gặp mặt Tề Tiêu, tuy chỉ có một lát nhưng cũng đủ làm Bạch Thần không vui.
Cậu không khỏi có chút bất mãn nhăn mũi, thái độ lạnh nhạt làm lơ Đường Thanh, trực tiếp nhấc chân vòng qua Đường Thanh tiếp tục đi ra ngoài.
Nhưng Đường Thanh lại không biết điều thuận theo, bước chân vừa chuyển lại tiếp ngăn cản trước mặt Bạch Thần:" Anh, là em nơi nào làm không tốt, anh chán ghét em liền thôi đi, vì cái gì còn muốn phủ nhận thân phận của em, anh có biết em khát vọng có một gia đình đã bao lâu rồi không hả?"
(Ngán đường ẻm đi gặp chồng thì đừng trách sao nước biển lại mặn nha ~)
Đường Thanh một bên khóc đến tình thâm ý nặng, một bên trộm quan sát Bạch Thần.
Nhưng nề hà Bạch Thần trừ bỏ khi đối diện Tề Tiêu, ở trước mặt người khác đều mặt vô biểu tình dáng vẻ lạnh nhạt, Đường Thanh nhìn một lúc lâu cái gì cũng không nhìn ra được, ngược lại lòng càng luống cuống.
Buổi chiều Bạch Thần ném ra quả bom, trực tiếp nổ cho Đường Thanh ngây ngốc, lúc ấy gã hoảng loạn chỉ nghĩ muốn phủi sạch chuyện chỉnh dung, nhưng chuyện chỉnh dung này nếu nói qua loa liền có thể bị lộ ngay, vì thế dưới hoảng loạn gã chỉ có thể lấy cái cớ sứt sẹo lấp vào.
Tuy mẹ Lục không nói cái gì, nhưng Đường Thanh vẫn nhạy bén phát hiện thái độ Lục gia đối với gã có chuyển biến vi diệu.
Lúc sau, Triệu Quân còn cảnh cáo gã một phen, kêu gã không được phép tự chủ trương, trong thời gian này ở Lục gia phải an phận, cái gì cũng không được làm, liền vội vội vàng vàng rời đi.
Nhưng Đường Thanh như cũ bất an, nhịn không được muốn tới dò hỏi Bạch Thần, muốn biết Bạch Thần rốt cuộc biết được bao nhiêu.
Bạch Thần nôn nóng muốn nhìn thấy Tề Tiêu, cố tình Đường Thanh bám dai như dỉa, làm cho Bạch Thần chỉ đối với tất cả sự vật bên ngoài trừ bỏ Tề Tiêu cùng hệ thống lạnh nhạt lòng sinh một cổ hơi thở thô bạo.
Hệ thống nhạy bén bắt tiểu chủ nhân nhà mình có biến hóa, lo lắng gọi:[Tiểu chủ nhân.]
Bạch Thần:[ Gã so với Lương Dương Hồng còn đáng ghét hơn.]
Tiếp đó hệ thống liền giật mình nhìn thấy, Đường Thanh mới vừa rồi còn khóc đến đáng thương thân thể nháy mắt cách xa mặt đất, ở trong không trung bay xa hai mét mới hung hăng rơi xuống, phát ra tiếng vang trầm đụt, không còn động tĩnh nữa.
Bạch Thần xem như không thấy, tiếp tục lạnh nhạt nhấc chân đi biệt thự.
Quản gia một đường nhìn thấy màn này khiếp sợ há to miệng, qua lúc lâu mới hồi thần lại, cuống quít kêu người giúp việc lại đây nâng Đường Thanh hôn mê vào nhà, xong liền gọi đến bệnh viện.
Ông ta ấp úng kể việc ông ta mới nhìn thấy cho ba mẹ Lục nghe, vốn tưởng hai người sẽ nổi giận với Bạch Thần không nghĩ tới hai người chỉ lạnh đạm gật đầu, kêu ông ta mang Đường Thanh đưa đến bệnh viện, rồi sau đó...à không có sau đó.
Chính mình là người xem chừng thiếu gia từ nhỏ đến lớn hiện tại không cần bị phạt quản gia đương nhiên rất cao hứng, đồng thời ông ta cũng ý thức được thái độ ba mẹ Lục đối với Đường Thanh có chuyển biến.
Bạch Thần khuôn mặt nhỏ lạnh nhạt cả người tỏa ra hơi thở không vui khi nhìn đến chỗ ngoặc Tề Tiêu dáng người đứng thẳng ngoài xe chờ, tức khắc nở nụ cười, mi mắt cong cong, không tự chủ nện bước nhanh hơn, nhào vào trong lòng ngực Tề Tiêu.
Tề Tiêu buồn cười đem người ôm lấy, nâng bàn tay to rộng đặt lên đầu Bạch Thần sờ sờ, ngữ khí ôn nhu sủng nịch:" Chậm một chút, tôi cũng không có chạy."
Bạch Thần ngẩng đầu, con ngươi như sao trời lộng lẫy phản chiếu rõ ảnh ngược Tề Tiêu:" Chính là tôi rất nhớ anh a."
Chỉ một câu tức khắc làm đáy mắt Tề Tiêu tràn đầy ý cười, ngay cả trái tim cũng mềm đến rối tinh rối mù, tự như ngàn ngàn vạn vạn đóa pháo hoa nổ tung.
Hai người ngồi vào xe, tài xế im lặng lái xe.
Hôm nay lái xe không phải Cao Nham, mà là một ông chú có diện mạo bình thường.
Xe màu đen điệu thấp trong bóng đêm chậm rãi cách xa khu biệt thự.
Bạch Thần cũng không hỏi Tề Tiêu muốn dẫn cậu đi nơi nào, cả người vui vẻ dính trong lòng ngực Tề Tiêu, đôi tay ôm cổ Tề Tiêu, đôi mắt lóe sáng nhìn chằm chằm mặt Tề Tiêu:" Có thể cắn miệng(hôn) không?"
Yêu cầu thẳng thắn thành khẩn làm Tề Tiêu không thể từ chối, cũng chả muốn từ chồi.
Thật là tiểu yêu tinh câu dẫn người mà không tự biết.
Tề Tiêu cười nhẹ một tiếng, thanh âm trầm thấp mang teo tia ấm ách gợi cảm:" Bảo bối, tôi nói rồi, chỉ cần em muốn đều có thể."
Trên mặt Bạch Thần lập tức nở ra muôn vàn vì sao lấp lánh làm Tề Tiêu muốn đem cậu giấu đi, giam đến một nơi mà chỉ chính mình mới nhìn thấy.
Bạch Thần nhớ đến ký ức lúc trước(lúc hôn ở mấy chương trước ấy chứ kh phải ký ức lúc chưa làm nv), chớp chớp đôi lông mi đậm màu dài nhỏ, nhắm mắt lại, ngửa đầu chu môi.
Đĩnh kiều lông mi đen nhánh bởi vì chờ mong mà rung động, giống như một đôi cánh bướm bay múa, mê hoặc mắt người nhìn.
Hai mươi năm qua, Tề Tiêu đối với các loại sắc đẹp một mực tĩnh tâm như nước đột nhiên quên mất phản ứng.
Chậm chạp không chờ được Tề Tiêu động tác, Bạch Thần có chút không vui mở mắt,
hướng môi Tề Tiêu nhào lên, há miệng liền cắn môi Tề Tiêu.
Trên môi hơi hơi đau đớn cùng hương vị rỉ sắt đem Tề Tiêu gọi về, nhìn trong mắt Bạch Thần không vui, tay Tề Tiêu vuốt ve sau lưng Bạch Thần.
Bạch Thần cũng không cắn lâu, cậu thật nhanh liền rút lui khỏi môi Tề Tiêu, sau đó quay đầu không để ý nữa.
Cậu bản đầu nghĩ trực tiếp từ trên đùi Tề Tiêu đi xuống, nhưng thật sự ngồi rất thoải mái, cậu luyến tiếc.
Tề Tiêu bất đắt dĩ duỗi tay đem đầu Bạch Thần kéo trở về nhìn thẳng chính mình, cúi đầu trán kề trán Bạch Thần:" Như thế nào không vui?"
"Anh nói cắn miệng(hôn)" Bạch Thần miệng bẹp xuống, ủy khuất cái mũi nhỏ nhăn lại:" Anh vừa rồi không có cắn(hôn) tôi."
Tề Tiêu trong lòng buồn cười, nhưng Bạch Thần biểu tình ủy khuất khổ sở chọc tâm hắn đau cực kỳ, hắn đau lòng cúi đầu dùng môi chạm môi Bạch Thần:" Hôn, chỉ là bảo bối quá mê người, tôi nhất thời bị mê hoặc."
"Thật sao?" Bạch Thần chớp chớp mắt, Tề Tiêu đây là khen cậu đẹp đó, mới vừa rồi còn ủy khuất toàn bộ tan biến, lại vui vẻ trở lại.
Cậu nhìn chăm chăm môi dưới của Tề Tiêu bị cậu cắn rách, vẻ mặt suy sụp:" Vậy...vậy anh cắn(hôn) lại tôi đi."
Nói xong Bạch Thần ngửa đầu khẩn trương nhắm mắt.
Thật là một cái bảo bối đáng yêu, Tề Tiêu cười sủng nịch nhéo mũi Bạch Thần:" Được, tôi cắn(hôn) lại."
Đôi môi vừa chạm vào, cũng không có đau đớn như trong dự kiến, nhưng thật ra Tề Tiêu lại nhân cơ hội thâm nhập vào miệng Bạch Thần, đoạt ngọt ngào trong miệng cậu, đem Bạch Thần xâm lược đến mơ mơ màng màng, quên luôn đông tây nam bắc.
____________
Nhà hàng cao cấp mở âm nhạc nhẹ nhàng thư hoãn mông lung, Bạch Thần nhìn khối thịt to trong dĩa, mê mang chớp mắt.
Một bàn tay hữu lực khớp xương rõ ràng duỗi qua, lấy đi đĩa trước mặt Bạch Thần, thay vào bò beef steak vừa cắt xong.
"Nếm thử đi." Tề Tiêu lấy nĩa, xuyên một khối thịt beefsteak nhỏ, đưa đến bên môi Bạch Thần.
Vì đây là thời điểm hẹn hò, cũng vì làm Bạch Thần có cái ký ức lần đầu hẹn hò hoàn mỹ, một buổi chiều Tề Tiêu thời gian cơ hồ đều tiêu hao ở mười nghìn cách hẹn hò.
Trong mười nghìn cách hẹn hò có nói, lần đầu hẹn hò tốt nhất nên đặt ở một nhà hàng Tây Âu lãng mạng, vị trí tốt nhất là cạnh cửa sổ, vì thế Tề Tiêu sai Cao Nham đi đem tầng cao nhất ở nhà hàng Tây Âu tốt nhất thành phố A bao chọn, chỉ phục vụ cho hắn.
"Ăn ngon." Bạch Thần cong mặt mày, học theo động tác Tề Tiêu xiên lên một khối thịt nhỏ đưa đến trước mặt Tề Tiêu, chờ mong nhìn Tề Tiêu.
Tề Tiêu cười, hé miệng nuốt đồ ăn tiểu bảo bối nhà mình tự mình đút, còn liếm môi dưới nói:" Đồ ăn bảo bối đút cho ăn thật ngon."
"Thật sao?" Ánh mắt Bạch Thần sáng lên.
Sau đó cậu dưới doanh doanh của Tề Tiêu từ chỗ ngồi đứng lên, bưng đĩa trước mặt vòng qua cái bàn, đến bên người Tề Tiêu ngồi xuống, nghiêm túc xiên một khối thịt nữa, lần nữa đưa tới bên môi Tề Tiêu.
Tề Tiêu hé miệng cắn xuống.
Bạch Thần đem nĩa đưa cho Tề Tiêu, nghiêm túc nói:" Tôi cũng muốn."
Cậu a một tiếng, mở miệng.
Tề Tiêu cảm thấy mỗi giây mỗi phút cùng bảo bối nhà mình ở bên nhau đều hạnh phúc vui vẻ.
Một bữa tối hai người vẫn luôn đút nhau, ngọt ngọt ngào ngào ăn uống suýt chút nữa chọt mù đôi mắt của nhân viên phục vụ.
Hẹn hò đến đây cũng chưa kết thúc, Tề Tiêu nhớ trong mười nghìn cách hẹn hò, sau khi kết thúc bữa tối là thời điểm tặng Bạch Thần 99 đóa hoa hồng đỏ.
Tuy Bạch Thần không biết Tề Tiêu vì sao muốn tặng hoa cho cậu, nhưng chỉ cần là Tề Tiêu tặng cậu cũng đều vui vẻ rất lâu.
Lúc sau Tề Tiêu lại mang Bạch Thần đi một rạp chiếu phim tư nhân.
Trên sách công lược nói lúc hẹn hò tốt nhất nên mang người yêu đi xem phim kinh dị, hiệu quả có thể so với thuốc x, có thể nhanh chống tăng nhanh tình cảm giữa hai người.
Trong đại sảnh rộng lớn tối đen, Tề Tiêu cùng Bạch Thần hai người ngồi ở vị trí tình nhân, trên màng ảnh truyền đến âm thanh và hình ảnh khủng bố, nhưng tâm tư hai người rõ ràng không ở trên màn ảnh.
Tề Tiêu nhìn bảo bối dính trong ngực hắn, đến đánh giá dưới mười nghìn cách hẹn hò, có chút buồn cười cùng kiêu ngạo, bảo bối của hắn chính là không giống người thường, không sợ cũng sẽ hướng lòng ngực hắn chui.
Đáng yêu đến nỗi hắn muốn đem nhét vào trong túi...
Mực: Ai, là ai đã đăng cuốn sách mười nghìn cách hẹn hò cho con rễ của teo? Oi là trời cười xĩu, tuy lối hẹn hò cũ rích nhưng cũng lãng mạn phết , ai đó đưa cho mình bài viết đó đi,để mình ra bắt xe đến nhà crush thực hành coiiiii