Ngụy Thanh Thảo cắn răng nói: “Nam nhân và sói là cùng một giuộc hết.”Triệu Kiến Khánh cãi: “Thanh Thảo, không phải mà, sách giáo khoa có nói, sói là một loài động vật, thuộc về loại động vật có vú, còn con trai và con gái là con người……”“Phụt” Ngụy Thanh Thảo cười.Cô cười, Triệu Kiến Khánh cũng nhận ra mà cười ha ha.“Nhưng ở trong lòng mình nam nhân cũng như sói thôi.” Ngụy Thanh Thảo thêm vào một câu.Triệu Kiến Khánh yên lặng, hắn vẻ mặt mê mang nhìn Ngụy Thanh Thảo, nhỏ giọng hỏi: “Thanh Thảo, sao trông em lại có vẻ sợ nam nhân như vậy?”Ngụy Thanh Thảo cong mày liễu, nói: “Bởi vì kiếp trước mình bị nam nhân hại chết.”“Ha ha ha…… Ha ha ha……” Triệu Kiến Khánh cười ầm lên.Ngụy Thanh Thảo nhìn hắn cười, ánh mắt càng ngày càng thê lương.“Thanh Thảo, em thật biết đùa, tôi còn nói kiếp trước tôi là Triệu Tử Long đây ha ha ha…… Ha ha ha……” Triệu Kiến Khánh cười rung trời.Khoan đã, hắn không cười nữa, bởi vì hắn phát giác Ngụy Thanh Thảo không đúng lắm, trên người cô không biết từ khi nào đã toát ra khí lạnh, làm không khí giữa hai người trong phút chốc lạnh tới đóng băng……“Cái kia, Thanh Thảo, em làm sao vậy, con người tôi chính là như vậy, giọng lớn, làm em sợ rồi?” Triệu Kiến Khánh luống cuống hỏi.Ngụy Thanh Thảo nhìn người trước mặt, khác hoàn toàn với Trương Bằng Phi, trong lòng nhất thời hoảng hốt, cô bất chợt nghĩ: Nếu kiếp trước mình theo hắn, thì cuộc sống có khác biệt hơn không?Phi phi phi, thật là, thấy sắc nảy lòng tham, sẹo lành liền quên đau.
Cô lập tức xua đi ý niệm trong lòng.“Không có việc gì, Triệu Kiến Khánh, cậu đi đi, mình không tiễn nữa.” Ngụy Thanh Thảo lạnh lùng nói.“Này, Thanh Thảo!” Triệu Kiến Khánh gọi cô lại.Sau đó hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi là thật sự thích em, mấy năm nay trong lòng tôi chưa từng nghĩ tới ai khác.”Ngụy Thanh Thảo nhìn cái người to khỏe này, điển hình là một giống đực dương khí tràn đầy, chớp chớp mắt hỏi: “Vậy sao bây giờ mới nói?”Triệu Kiến Khánh nhíu mày rậm lại: “Làm sao, trễ rồi ư?”Ngụy Thanh Thảo thiếu chút nữa lại bị hắn chọc cười, trả lời: “Không trễ, là còn sớm, nhưng mình không nghĩ sẽ đi tìm đối tượng đâu.”“Vậy tôi sẽ chờ tới khi em muốn tìm!” Triệu Kiến Khánh nghiêm trọng nói.Cô nhìn kỹ hắn, khinh thường cười, nói: “Nếu cả đời mình cũng không muốn thì sao?”Hắn trầm tư một lát, sau đó nhấn mạnh nói: “Vậy tôi sẽ chờ em cả đời.”Ngụy Thanh Thảo “Ha hả” hai tiếng, xua xua tay với hắn rồi xoay người trở về thôn.“Thanh Thảo, kỳ thật, tôi vẫn luôn tính toán, tính chờ em đến 18 liền tới nhà em cầu hôn.
Chỉ là, nhà tôi quá nghèo, cho nên vẫn luôn do dự……” Triệu Kiến Khánh thâm tình nói.Ngụy Thanh Thảo trong lòng động một cái: Còn có việc này?Triệu Kiến Khánh không nhanh không chậm nói: “Thanh Thảo, tôi ngay từ lúc học sơ trung đã thích em, khi đó còn chưa hiểu rõ mình, cho rằng chúng ta một thời gian không gặp nhau thì tình cảm rồi sẽ phai nhạt.
Ai ngờ, tôi lại càng ngày càng thích em, bóng dáng của em luôn gắt gao khắc vào trong đầu tôi, tôi mỗi ngày đều muốn nhìn thấy em, hàng đêm đều mơ thấy em……”Hô, cái tên hán tử này còn rất biết nói lời âu yếm nha.
Ngụy Thanh Thảo có chút giật mình.“Tôi không phải chỉ đang nói ngon ngọt với em, tôi là đang giải bày lời nói trong lòng.” Triệu Kiến Khánh đỏ mặt nói.Ngụy Thanh Thảo cười: Khoan, hắn nghe được lời nói trong lòng của mình?Cô khụ khụ hai tiếng nói: “Cái kia, Triệu Kiến Khánh, mình cũng không biết mình chiếm vị trí quan trọng như vậy trong lòng cậu, đáng tiếc, mình phải cô phụ một mảnh thâm tình của cậu rồi.”Triệu Kiến Khánh kích động nói: “Không có việc gì, tôi có thể chờ, chỉ cần em chưa gả cho người khác thì tôi còn chờ!”Hắn cho dù thổ lộ, nhưng vẫn rất thân sĩ duy trì khoảng cách với cô.Ngụy Thanh Thảo nhớ tới đời trước, Trương Bằng Phi lần đầu tiên hẹn hò với cô đã nắm tay cô, làm cô khi đó rất sợ hãi.Cô có chút cảm động, nhưng tuyệt đối sẽ không nhảy hố.
Liền bỡn cợt cười, nói: “Vậy cậu liền chờ mình hết đời đi.”Tên ngốc Triệu Kiến Khánh mừng rỡ như điên, liên tục nói: “Được được được, tôi chắc chắn sẽ chờ được em.
Hắc hắc hắc, hắc hắc hắc……”Ngụy Thanh Thảo nhìn hắn dở khóc dở cười.Cô vừa về đến cổng nhà đã nghe được tiếng bà nội lại làm ầm ĩ, không cần phải nói, chắc chắn là vì vừa rồi không được ăn thịt.“Mẹ, đều tại