ở đại ninh đế quốc thì ngày nào cũng có tin tức độc đáo li kỳ được loan báo, riêng chiêu môn thành rộng lớn này thôi thì khắp đường lớn ngỏ nhỏ mỗi ngày lại chẳng biết là đã xảy ra bao nhiêu chuyện đại sự mà kể cho hết, hôm nay cũng vẫn như mọi ngày tin tức giật gân nổi lên nhiều vô kể, nhưng mà trong đó nổi tiếng nhất chính là chuyện du hồ bang ở khu vực phía tây bắc vốn là một bang phái hắc đạo không vừa bất ngờ sau một đêm đã bị giải tán.
Chẳng biết là đám người du hồ bang chọc phải ai chỉ biết sau một đêm đại đương gia và nhị đương gia bị mất tích, tam đương gia sau đó có trở về một lần nhưng cũng mất dạng luôn từ đấy, du hồ bang quần long vô thủ bị mấy kẻ địch nhỏ yếu khác tiến công phá trại, phần đông thành viên đều tẩu tán hoặc gai nhập vào bang hội khác, không biết là ai đã ra tay chỉ biết sự tình này đã loan truyền cho cả thành, người người trong thành đều tường tận cả.
một cái hắc bang không lớn không nhỏ bị diệt sự tình này đối với những lãnh đạo cấp cao của chiêu môn thành cũng chẳng phải chuyện lớn gì, còn đối với người dân ở khu thành bắc thì việc này chỉ làm họ vui vẻ cùng hã giận đi một chút, chứ nhìn chung thì tình hình thâm căn cố đế của họ vẫn chẳng thể khá hơn được chút nào, không có du hồ bang họ vẫn bị chén ép bởi rất nhiều thế lực khác, bớt đi một cái thòng lọng thì họ cũng chẳng khá lên được bao nhiêu.
Đám Hàn Thiên lúc này đang uống trà ở đại sảnh của dịch trạm, nghe mấy tin đồn rầm rộ xung quanh mà nhân vật chính trong đó lại chính là họ thì trong bụng của ai ai cũng phải cười thầm một chập.
Liễu Duệ khá chú tâm đến hành động của Hàn Thiên, hôm qua hắn và Nhược Mộng ở quán trà đối diện dịch trạm này cả canh giờ, hai người chỉ là bằng hữu mới quen sao lại có thể thân thiết đến mức đó?, sáng nay Nhược Mộng cùng A Liên lại không thấy đâu trong lòng thấy lạ nên Liễu Duệ đơn giản hỏi.
-hôm qua Hàn lão đệ cùng Nhược Mộng cô nương ở trà quán trò chuyện những gì mà đến tận khuya mới kết thúc vậy?, sáng nay ta lại không thấy hai người đó nữa, họ khởi hành đến đế đô trước rồi sao?
Hàn Thiên khẽ cười nói.
-chúng ta chỉ trò chuyện về vài sự tình cơ bản của lần tuyển trạch sắp tới thôi, phải nói thông tin mà Nhược Mộng nắm được về kỳ tuyển trạch đó quả thực sâu hơn chúng ta rất nhiều, nhờ có cuộc trò chuyện đó mà ta đã vạch được một kế hoạch đại khái để nhóm của ta và nhóm của tiểu du cùng bối nhi có thể thuận lợi vượt qua kỳ tuyển trạch ấy rồi, về phần của Nhược Mộng cùng a liên thì quả thực trời vừa sáng họ đã khởi hành đến đế đô trước rồi, do chuyến tàu mà họ di chuyển khởi hành khá sớm nên không kịp nói lời từ biệt với mọi người vậy nên cô ấy nhờ ta thay cô ấy nói lời xin lỗi với các huynh đấy.
Hồng Yến Linh ở bên cạnh đang thờ ơ ngắm nhìn chung trà trên tay giọng không chút biểu cảm nói.
-chỉ mới gặp vài lần mà đã thân thiết vậy rồi sao?, còn xưng hô bằng danh tự cơ đấy?, ta quen ngươi bao năm rồi mà vẫn chưa nghe ngươi gọi tên ta một cách thân thiết như thế bao giờ?.
Hàn Thiên nét mặt khó hiểu quay sang nhìn Hồng Yến Linh nói.
-chúng ta chẳng phải là hảo bằng hữu rất thân thiết rồi hay sao?, ta gọi tên cô như thế lại còn chưa đủ gần gũi?, cô nên nhớ là cô còn lớn hơn ta mấy tuổi đấy đừng có giở thói trẻ con nữa, nếu không có ngày cô sẽ vì tính cách này mà gặp phải chuyện không hay đấy.
Hồng Yến Linh lại không lạnh không nhạt nói.
-ta biết mà ta tính tình nóng nãy cộc cằng làm sao được như Nhược Mộng dịu dàng ôn nhu tựa nhược thủy cho được?, bộ dáng của ta cũng không được xuất chúng như người ta, người ta là tiên nữ hạ phàm chỉ một cái điệu bộ cữ chỉ cũng khiến cho chúng sinh điên đảo khiến nhiều kẻ ngu ngốc tự đâm đầu vào, ta chỉ nữ tử bình phàm làm sao dám xo với Nhược Mộng cô nương thiên kiều bá mị chứ?
Hàn Thiên quả thực là hết nói nổi cô nàng, mặt hắn hết nhăn rồi lại giản tính nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ đành chịu thua tính cách ương ngạnh này của Hồng Yến Linh.
-cứ cho là cô nói đúng đi, dù sao ta vẫn có chuyện chính sự khác cần phải bàn.
Nói đoạn hắn lại quay sang nhìn Thi Đồng đang ngồi đối diện giọng trầm ngâm hỏi.
-du hồ bang đã bị giải tán rồi tiếp theo ngươi định làm gì?
Thi Đồng sau khi được A Liên cho phục dụng đan dược trị thương ngũ phẩm và nghĩ ngơi thêm một đêm thương thế trên người đã không còn gì đáng ngại, hắn đang lo lắng ngồi một bên lúc này lại bị Hàn Thiên bất ngờ hỏi đến làm diện mạo của hắn cũng có chút không được tự nhiên nói.
-ta muốn tìm cho mẫu thân một nơi yên ổn để sống nốt quãng đời còn lại, nơi mà không kẻ nào biết đến mẹ con chúng ta, hiện tại thì ngoài chuyện đó ra ta vẫn chưa nghĩ đến chuyện nào khác.
Thấy Thi Đồng vẫn đang khá mù mờ về chuyện tương lai của hắn Hàn Thiên liền nói lên tính toán của mình, nhìn thật sâu vào mắt của Thi Đồng hắn chậm rãi nói.
-nếu ngươi vẫn chưa có tính toán gì rõ ràng thì để ta gợi ý cho nhé, ta thấy ngươi cũng là một nhân vật không tệ, tương lai cũng rất có tiềm năng phát triễn, đám chúng ta hiện tại đang định đến đế đô để tham gia kỳ tuyển trạch tân học viên của lý khố đại học viện, ngươi hẵn là cũng biết về chuyện đó chứ?, ta đề nghị ngươi đi theo chúng ta cùng thử sức một chút, ở đế đô luật pháp sâm nghiêm mẹ con ngươi sinh sống tại đó sẽ không dễ mà bị hà hiếp như tại những quận thành khác, ngươi vào lý khố đại học viện tu luyện nếu may mắn đạt được thực lực cao siêu sau này thì số phận của ngươi sẽ tự do ngươi định đoạt, không cần phải cứ suốt ngày trốn đông trốn tây như hiện tại nữa, đề nghị của ta Thi Đồng ngươi thấy thế nào?
Sau khi nghe lời Hàn Thiên nói nét mặt Thi Đồng hết chuyển từ tâm trạng này sang tâm trạng khác, lúc chợt vui vẻ tràng trề hi vọng lúc lại lo lắng bất an, cuối cùng hắn vẫn chưa nói ra lựa chọn của mình ngay mà chỉ dè dặt hỏi.
-ta đã làm chuyện có lỗi với các ngươi, sao các ngươi còn thu nhận mẫu tử chúng ta, ta biết chúng ta quả thực cũng chẳng có giá trị lợi dụng nào đối với các ngươi, vậy nhưng sao Hàn Thiên ngươi lại vẫn nguyện ý giúp chúng ta chứ?
Hàn Thiên bật cười rạng rỡ nói.
-đó là vì ngươi là một người có nghĩa có tình, Hàn Thiên ta thích những người như thế, ngươi có thể vì mẹ của mình mà làm mọi thứ, chỉ điểm đó thôi cũng đã khiến ta nguyện ý cứu giúp ngươi rồi.
Thi Đồng lại dè dặt nói.
-nhưng ta đâu thể làm gì được cho các ngươi, mà ở đế đô cái gì cũng vô cùng đắc đỏ, ta và mẹ ta làm sao có thể sinh tồn ở đó cho được, hơn thế nữa kỳ tuyển trạch của lý khố đại học viện khắc nghiệt vô cùng ta dù có đi theo các ngươi may mắn qua được kỳ tuyển trạch đó thì chuyện học phí ta cũng chẳng thể kham nổi.
Hàn Thiên lại cười bí ẩn nói.
-thực chất đám chúng ta cũng chả có ai dám tự tin nói là bản thân đủ tài bảo để vào học tại đó cả, bất quá chúng ta vẫn lên tàu đến đây đó thôi, nơi mà chúng ta ở còn xa xôi và hẻo lánh hơn những gì ngươi biết nhiều, có thể gọi là một nơi khỉ ho cò gáy, thế mà chúng ta cũng không sợ hãi mà vẫn đến đế đô dự tuyển trạch, đó là vì chúng ta muốn phát triển hơn nữa, tiến bộ hơn nữa, nếu ngươi không dám đương đầu với thử thách thì cuộc sống của ngươi có thể tự do ngươi tự định đoạt được hay sao?
Nói đoạn Hàn Thiên lại lấy trong huyền thiên giới ra tám tấm tinh tạp rồi để lên bàn, sau đó hắn đưa cho năm người đám Liễu Duệ mỗi người một tấm, Hồng Yến Linh và túc chi mỗi người một tấm, Thi Đồng cũng được một tấm, đám người này còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Hàn Thiên đã lên tiếng nói.
-trong mỗi tấm tinh tạp đó là hai ngàn linh thạch, đấy chính là phần thưởng mà các huynh muội đáng được nhận, hôm qua ta đã nhờ Trình trưởng quỹ đến chi nhánh vạn bảo lầu ở chiêu môn thành này để làm giúp, thiết nghĩ với số tiền này hành trình của chúng ta ở đế đô sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Đám Liễu Duệ trên mặt không khỏi hiện lên nét bất ngờ mỗi người hai ngàn linh thạch tổng cộng tám người là một vạn sáu ngàn, con số linh thạch này đối với bọn họ chính là lớn đến không tưởng, Liễu Duệ hắn cùng những người khác quả thực không biết có nên nhận nó hay không, bần thần một chút Liễu Duệ cũng chậm rãi hỏi.
-số linh thạch này chẳng lẽ là hôm qua…
Liễu Duệ chưa kịp nói hết câu Hàn Thiên đã giơ tay bảo hắn nên ngừng lại một chút, sau đó bản thân Hàn Thiên hắn lại hạ giọng nói khẽ.
-số linh thạch này chính là từ trên người Mã Khắc Nhĩ cùng Lý A Phú mà có được, ta kiễm sơ qua cũng có hơn hai vạn linh thạch, các huynh muội ai cũng có góp