Hàn Thiên vừa định trở vào sơn cốc thì thanh niên cao quý nọ liền nói một lời khiến hắn cực kỳ bận tâm, chẳng lẽ gã thực sự biết được điều gì đó?, nghĩ ngợi một lúc Hàn Thiên liền hỏi.
-ngươi nói kẻ thù của ta là sao?
Thanh niên nọ liền cười bí hiễm nói, chẳng phải là ngươi có mâu thuẫn với một kẻ cực kỳ lợi hại ở khoa luyện thể à?, hẳn ngươi và hắn đều muốn loại bỏ đối phương nhỉ?, ta lần này đến đây là muốn cùng ngươi đối phó hắn, chẳng lẽ Hàn Thiên ngươi định từ chối hảo sự này hay sao?
Thanh niên nọ vừa dứt lời, Hàn Thiên liền không khỏi chột dạ nghĩ thầm, chuyện hắn và Liêu Kiến Anh có mâu thuẫn chỉ những thí sinh khoa luyện thể giả cùng các lão sư bên đó biết, hai thanh niên theo sau tên này đều là loại Hàn Thiên chưa từng gặp ở hai vòng khảo hạch trước, cộng thêm gã thanh niên dẫn đầu là người khoa kỵ sĩ, vậy thì làm thế nào hắn lại biết được chuyện của khoa luyện thể giả?, chẳng lẽ hắn thật sự có thân phận đặc biệt có thể thao túng rất nhiều chuyện hay sao?
Nghĩ ngợi một lát Hàn Thiên liền bình tĩnh nói.
-nếu đạo hữu thật sự biết điều gì đó thì có thể vào trong cốc thương thảo cùng chúng ta, ta quả thực cũng muốn loại trừ một kẻ khó ưa, nếu thực sự là cùng một người ta có thể nghĩ cách giúp đạo hữu.
Thanh niên nọ thấy Hàn Thiên đổi ý thì liền cười lễ độ đáp.
-ta biết là Hàn Thiên cậu sẽ đồng ý mà, bất quá không biết hiện tại Nhược Mộng cô nương có thể thả Thế Bá ra được chưa vậy?, hắn là người mà ta rất coi trọng đấy!.
Hàn Thiên khẽ ra dấu, Nhược Mộng liền thu hồi ma pháp cấm cố trên người thanh niên tên Thế Bá kia lại, sau khi Hàn Thiên cùng thanh niên nọ hòa giải, Thế Bá cùng tên vừa bị Hàn Thiên đá văng cũng không có ý định tấn công tiếp nữa.
Thấy không khí giữa hai bên vẫn còn căn thẳng, thanh niên cao quý nọ liền chủ động giới thiệu bản thân một chút, hắn cười lễ mạo nói.
-ta tên Lưu Mộ, còn hắn tên Mã Thiền, người vừa được thả ra là Thế Bá, hai người bọn hắn là thuộc cấp của ta, bọn họ có hơi cục tính nên đã mạo phạm tới các vị, ta xin thay mặt họ tạ lỗi với cả ba.
Hàn Thiên cũng cười thân thiện nói.
-chúng ta cũng chưa bị gì cả vậy nên Lưu đạo hữu đừng để ý, danh tự của ta cùng Nhược Mộng hẵn là các vị cũng biết rồi, còn vị nhân huynh này tên Đinh Nguyên là một thủ lĩnh phụ trách tiếp tân trong hiệp minh hội.
-hiện tại phòng nghị sự đang trống, ba vị có việc gì thì xin mời vào trong nói chuyện.
Đám người Lưu Mộ thấy Hàn Thiên dường như không để tâm đến chuyện bọn hắn vừa có hành vi không phải phép thì nội tâm cũng thoáng an ổn trở lại, Lưu Mộ cùng hai người bên phe hắn dường như yếu thế hơn hẵn so với đám người Hàn Thiên, thế nhưng bọn hắn vẫn chẳng có vẻ gì gọi là e ngại việc cùng đám Hàn Thiên vào trong đàm đạo.
Thông thường khi vào hang ổ của đối phương mà thực lực bên ta lại không đảm bảo thì nét mặt của những kẻ được mời sẽ có chút lo lắng, thế mà vừa hay đám Lưu Mộ nghe Hàn Thiên đồng ý nói chuyện thì bộ dáng lại như đạt được tâm nguyện, hoàn toàn không có chút sợ sệt nào.
Hàn Thiên nhìn nét ung dung của đám Lưu Mộ khi cùng hắn vào sảnh nghị sự mà lòng không khỏi đặt ra câu hỏi về đám người này, Lưu Mộ là còn con bài đang ẩn giấu, hay hắn thực sự không biết sợ là gì?, cũng có thể thân thế của hắn lớn đến mức một vài cái danh ngạch cùng một chút tài nguyên cũng chẳng đáng để hắn lưu tâm, tóm lại Hàn Thiên hắn nhất định phải tìm hiểu được lý do vì sao bọn Lưu Mộ đến tìm hắn, và những chuyện mà Lưu Mộ biết là từ đâu mà ra.
Đến trước sảnh nghị sự không khí giữa hai bên liền có chút khựng lại, Lưu Mộ nhìn đám Hàn Thiên một lượt rồi nói.
-hai người này là thân tín lúc nào cũng theo sau đảm bảo an toàn cho ta, ta tuy tin tưởng các vị sẽ không ám hại mình nhưng mà dù sao thì đề phòng một chút vẫn hơn nhỉ?, các vị người đông thế mạnh, ta đã đặt chân đến đây rồi thì muốn trốn cũng không thoát, để hai vị thân tín này theo ta hẵn là không có vấn đề gì chứ?
Hàn Thiên nhìn lại họ một lượt rồi đáp.
-cũng không có gì quá khó cả, nếu là người Lưu đạo hữu muốn cho vào cùng thì cũng được thôi, dù sao ta cũng muốn để Nhược Mộng cùng Đinh lão ca theo cùng mình kia mà.
Nhược Mộng thì không tỏ vẻ gì, ngay từ đầu cả nàng và Hàn Thiên đều đã xác định là sẽ cùng nhau ứng biến với vấn đề của ba người này, riêng Đinh Nguyên thì tỏ ra khá bất ngờ, hắn dường như không dám tin là Hàn Thiên sẽ để hắn tham gia một lần nghị sự kín trọng đại đến thế, thấy Đinh Nguyên có vẻ khá khó tin Hàn Thiên liền nói.
-Đinh lão ca cứ vào cùng cũng được, dù sao ta cũng chẵng muốn giấu giếm mọi người điều gì, sau này nếu cần động đến nhân thủ, có một người chứng kiến hết mọi việc như huynh để phó thác với các huynh đệ khác cũng là chuyện nên làm, hơn nữa huynh là người theo ta đầu tiên, ta rất tin tưởng huynh sẽ không tiết lộ cơ mật.
Nghe Hàn Thiên nói xong ánh mắt Đinh Nguyên liền tỏ vẻ cảm động, từ trước đến nay hắn chỉ là một võ giả bình phàm, tuy có hơi nổi trội một chút nhưng vẫn chưa đến mức có thể trở thành một kẻ dẫn đầu trong thế hệ của mình, từ ngày theo Hàn Thiên, hắn không những trở thành một thủ lĩnh được nhiều người trong hiệp minh hội chú ý, mà còn được kết thân với các thiên kiêu nổi bậc nhất trong thế hệ trẻ, lúc này Hàn Thiên lại tin tưởng cho hắn ngồi chung mâm để thảo luận chuyện chính sự, trong phút chốc Đinh Nguyên liền cảm nhận được giá trị của bản thân dường như đã cao hơn một chút, vậy nên hắn mới cảm động như vậy.
Rốt cuộc sự tình cũng đã được chốt hạ, cả sáu người ở đây đều sẽ tham gia vào lần nghị sự bí mật này.
ở trong sảnh nghị sự, Hàn Thiên uy nghiêm ngồi ở ghế chủ tọa, Nhược Mộng ngồi ngay bên phải hắn còn Đinh Nguyên thì ở bên trái, đám Lưu Mộ lần lượt ngồi ở các hàng ghế dọc mạn phải cạnh bàn.
Sau khi đã bố trí thuật cách âm Hàn Thiên liền bình tĩnh nói.
-hiện tại các vị có thể trình bày mục đích của mình khi đến đây được rồi, nếu các vị thực sự có thể đưa ra một vấn đề làm ta động tâm, ta có thể thử triệu tập các huynh đệ thực hiện vụ này giúp các người.
Lưu Mộ khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó hắn liền nhìn qua ba người Hàn Thiên một lượt, khi đến chỗ Nhược Mộng Lưu Mộ dường như dừng lại lâu hơn bình thường một quãn, trên mặt Lưu Mộ che giấu cảm xúc rất sâu, nhưng từ trong đáy mắt hắn, vẫn có một tia say mê tán thưởng được lộ ra, hồi lâu sau hắn lấy lại bình tĩnh nói.
-ta biết là Hàn thống lĩnh có một kẻ thù rất mạnh tên là Liêu Kiến Anh, hai người xảy ra mâu thuẫn trong những vòng thi trước, thậm chí nếu có cơ hội cả cậu và hắn đều muốn loại trừ đối phương có phải vậy không?
Lưu Mộ vừa dứt lời Hàn Thiên liền khẽ cười nói.
-chuyện ta với Liêu Kiến Anh mâu thuẫn là thật, bất quá ta không thù ghét hắn đến mức phải nghĩ cách loại bỏ hắn khỏi cuộc thi này, ta chỉ sợ là hắn cũng kiến tạo thế lực rồi gây uy hiếp đến đồng bạn của ta mà thôi, bằng như hắn chịu để yên không gây hấn gì tới chúng ta, ta cũng chẳng cần phải chủ động đấu với hắn làm gì.
Lưu Mộ lại tỏ vẻ bí hiễm nói.
-vậy nếu bây giờ ta bỏ ra số tài nguyên tương đương một trăm vạn linh thạch thuê cậu cùng hiệp minh hội loại trừ Liêu Kiến Anh kia, vậy thì cậu có làm không?
Hàn Thiên vẫn chưa vội trả lời mà bình tĩnh hỏi lại.
-lưu đạo hữu là vì tư thù với Liêu Kiến Anh mới nhờ ta hạ bệ hắn, hay đạo hữu còn có ý gì khác?
Lưu Mộ lại khẽ cười tiếp.
-cũng có thể gọi là tư thù, mà cũng có thể gọi là làm vì nghĩa, tóm lại hắn làm ta thấy không vừa mắt và muốn loại trừ không cho hắn có cơ hội gia nhập lý khố đại học viện.
Hàn Thiên vẫn chưa vội đáp lời đề nghị của Lưu Mộ mà tiếp tục truy vấn.
-trước khi bàn đến vấn đề sâu hơn thì thiết nghĩ Lưu đạo hữu nên cho ta biết thân phận của ngươi đi chứ nhỉ?, ta thực sự không muốn liều lĩnh vì một kẻ có thân phận không rõ ràng, tuy nhìn phục trang thì có vẻ thân phận của lưu đạo hữu rất tôn quý, nhưng mà một trăm vạn linh thạch không phải ít, nếu không thực sự là kẻ giàu có thì có nói ta cũng không tin là đạo hữu đang nắm bằng ấy tiền.
Hàn Thiên vừa dứt lời Thế Bá ngồi bên cạnh Lưu Mộ liền trỡ giọng mất bình tĩnh nói.
-thân phận của chủ thượng tôn quý, ta khuyên các ngươi không nên dò hỏi làm gì, các ngươi chỉ cần nhận tiền làm việc những chuyện khác các ngươi không cần quan tâm, nếu các ngươi có nghi ngờ ta sẽ dùng tính mạng để đảm bảo sau khi xong việc các ngươi sẽ nhận lại được số tiền như đã hứa.
Hàn Thiên vẫn chưa vội khẳng định điều gì, lời của Thế