Thôn nhỏ của tiểu y sư nằm tại một vùng quê yên bình,ven cánh rừng bạt ngàn mà Hàn Thiên sinh sống,thôn trang được xây dựng trên một cánh đồng nhỏ giữa thung lũng được bao quanh bởi hai ngọn đồi thấp,trong thôn có khoảng trăm hộ chủ yếu sống bằng ngề làm nông số ít làm thợ mộc,thợ dệt hay là một vài nghề đơn giản khác,kiến trúc trong thôn xo với thế giới cũ của Hàn Thiên cũng không sai biệt gì mấy,chủ yếu có thể thấy được hai loại nhà,nếu là hộ khá giả thì dùng nhà vách gạch đất lợp ngói đỏ,khó khăn hơn một chút liền dùng nhà tranh vách đất,phong cách thì cũng tùy chủ nhà,có nhà làm theo kiểu khuôn chữ nhật ba gian lợp hai mái lá truyền thống,có nhà làm theo kiểu khuôn tròn với mái hình chóp nhọn tạo cảm giác ấm cúng, nhưng dù là kiểu nào thì mỗi nhà đều có một mảnh vườn nhỏ dùng để trồng rau hay nuôi gà gì đó,cảnh thôn quê cũng có thể gọi là yên bình giản dị.
Hàn Thiên đã lâu rồi không có thấy cảnh sắc đầm ấm như vậy bất giác cảm xúc lại dâng trào ánh mắt không nhịn được cứ trộm nhìn xung quanh mỗi nơi một chút,người dân nơi đây thấy hắn ăn mặt quái dị cữ chỉ lạ lùng thế nhưng cũng không ai có ý châm chọc hắn mà chỉ nhỏ giọng bàn tán xem tại sao y sư của họ vào núi hơn nửa tháng khi về lại mang theo một thiếu niên quái gỡ đến vậy,Hàn Thiên thấy họ hiền lành chân chất tuy có chút đánh giá hắn nhưng vẫn rất tôn trọng tiểu y sư lúc nào cũng hân hoan chào hỏi nên hắn cũng không để bụng chuyện kia nữa cứ lẵng lặng theo sau tiểu y sư làm như không hay không biết gì cả.
Nhà của tiểu y sư nằm ở đầu thôn, đó là một căn nhà gỗ mộc mạc làm từ trúc mang đậm nét giản dị thanh cao ,khuôn viên quanh nhà tiểu y sư rất rộng trước sau trái phải đều dài cỡ năm mươi trượng được bao quanh bởi một hàng rào nhỏ mọc đầy những dây hoa dại lúc nào cũng khoe sắc hoa tươi mới tạo cho khách đến một cảm giác chủ nhà là một người tao nhã, cổng vào nhà nằm sát một bên đường cái,sâu vào trong cách một khoảnh sân nhỏ là nhà của tiểu y sư,khoảnh sân nhỏ này lại được tách ra làm hai bởi một con đường rộng độ bảy thước ,bên phải là một dược viên bên trái chính là nơi phơi thuốc,sau nhà là một rừng trúc nhỏ cuối rừng trúc là một bờ hồ quang đãng, cái hồ cũng không tính là lớn nơi rộng nhất chỉ hơn một trăm trượng,nhà của tiểu y sư vừa vặn chiếm một đường bờ hồ dài gần sáu mươi trượng,kế bên còn giáp với vài nhà nữa.
Đánh giá sơ bộ của Hàn Thiên về nơi ở của tiểu y sư chính là nơi này vô cùng tốt,non xanh nước biết cảnh sắc tươi mới,trúc lâm đơn độc một mái nhà yên tĩnh thanh nhã lại có chút thoát tục,sân vườn có dược viên tươi tốt quanh năm thu hút bướm ong,điều kiện tốt thế này chỉ cần cải tạo thêm chút ít liền có thể nói là thế ngoại đào viên.
Đây có lẽ sẽ là nơi trú ngụ của Hàn Thiên hắn trong ít nhất vài năm tới,đối với nơi này hắn vô cùng hài lòng,tiểu y sư không ngờ lại có được căn nhà tốt đến thế hắn còn mong gì hơn?,do tiểu y sư đi đã lâu dược viên cô trồng bắt đầu bị cỏ hoang xâm lấn một chút rồi,vài loại thuốc khó trồng cũng đã chết mất không ít,Hàn Thiên Thầm đoán sắp tới đây tiểu y sư hẵn sẻ rất vất vã để chăm sóc lại dược viên này,căn nhà trúc của tiểu y sư thật sự cũng không lớn chiều dài khoảng ba trượng rộng một trượng rưỡi,trong nhà có một gian chính thất lớn chiếm một nữa diện tích nhà ,đây chính là nơi mà tiểu y sư dùng để khám bệnh cho người đến cầu y,trong gian chính thất này phong cách bày trí cũng đơn giản,ở giữa bày một bộ bàn ghế bằng trúc nhỏ,phía sát vách tường cạnh lối đi vào có một cái tủ thuốc cùng một cái quầy nhỏ dùng để chứa các thứ đồ cần thiết,quanh hai vách tường cũng có treo thêm vài bức họa đồ dùng trong y lý,cuối cùng là một bức bình phong dùng để ngăn cách chính thất với nơi nghĩ ngơi của tiểu y sư,phía sau bức bình phong là hai phòng ngủ sát cạnh nhau,ở khoảng giữa bức bình phong và hai phòng ngủ có một bộ bàn dùng để ăn cơm,bên hông nhà lại có một cánh cữa thông ra nhà bếp và nhà tắm ở phía sau,phòng của tiểu y sư nằm bên trái còn phòng bên phải bỏ trống cô liền chỉ định Hàn Thiên vào ở trong đó,căn nhà này trước đây dường như có hai người ở nhưng không hiểu vì lý do gì hiện tại chỉ còn mình tiểu y sư,Hàn Thiên nhìn qua một số vật còn lưu lại trong gian phòng này cộng thêm cách bày trí đồ đạt liền có thể đoán định chủ nhân của gian phòng này trước đây hẵn là một nữ nhân,hơn nửa tuổi tác cũng không nhỏ,có thể là mẹ hay là sư phụ của tiểu y sư chăng?,do đã lâu tiểu y sư không về nên căn nhà liền có chút bụi đóng,sau khi Hàn Thiên cất gọn hành lý xong liền phụ giúp tiểu y sư dọn dẹp lại một chút,sau khi căn nhà đã sạch sẽ tươm tất ,tiểu y sư và Hàn Thiên liền ngồi lại bàn bạc xem nên xử lý đống đồ họ đem về từ trong rừng kia như thế nào,về phần tiểu y sư số thuốc của cô hái đương nhiên là để lại sử dụng,Hàn Thiên cũng có đem về một ít thuốc nữa liền cũng để lại cho cô dùng luôn,vấn đề nan giải là những món bảo vật mà Hàn Thiên đem về ,chúng quá trân quý để có thể giải quyết tại thôn trang nhỏ bé này vì thế sau một hồi suy nghĩ tiểu y sư quyết định sẽ cùng Hàn Thiên ra ngoài một chuyến.
Thôn nhỏ của tiểu y sư nằm cạnh một thành trấn khá lớn, tòa thành này cách thôn của cô khoảng mười dặm về phía bắc,hai người lần này ra ngoài chính là muốn vào trong thành này để mua bán một ít đồ.
Đi bộ hết hai khắc thời gian Hàn Thiên và tiểu y sư cuối cùng đã thấy được cổng thành,Hàn Thiên thầm đánh giá,tòa thành này xo sánh với tòa thành lớn nhất ở thế giới cũ của Hắn thực sự chỉ có hơn chứ không kém,tường Thành ở đây được dựng nên bằng đá tảng ,mỗi tảng đá nặng cũng phải vạn cân tường thành cao hơn năm trượng dài tít tắp đến khuất tầm mắt,chỉ tính riêng phần nhìn thấy được cũng phải dài hơn năm dặm rồi hơn nữa còn không chỉ dừng lại ở đó,quy mô và độ khủng bố đến như thế dù là Trường An thành nổi tiếng nhất trong quá khứ mà Hàn Thiên biết thì độ rộng bất quá chắc cũng chỉ đến vậy,nếu như so sánh chỉ có vạn lý trường Thành của Hoa Hạ mới có thể dài hơn được thế nhưng độ kiên cố cũng như chất lượng thì thực sự không thể bằng tường Thành này,tường Thành được xây bằng đá tảng lớn đến như đến vậy dù là thiết kỵ mông cổ uy mãnh với khí cụ công thành tối tân thì cũng thúc thủ vô sách ,hơn nữa Hàn Thiên còn cảm thấy trên tường Thành này dường như được gia trì thêm bằng một loại năng lượng bảo vệ thần kỳ nào đó mà hiện tại hắn cũng chẳng thể nắm rõ được,tóm lại là có thể do khả năng của nhân loại tại thế giới này là lớn hơn nhiều so với thế giới cũ của Hàn Thiên nên những thứ mà họ tạo ra cũng siêu việt hơn hẵn ,một tòa Thành nơi rừng núi hoang vu thế này cũng có thể xây dựng kiên cố đến như thế đủ hiểu khả năng và tài lực của họ là lớn đến đâu.
Cổng thành là một thông lộ to lớn xuyên suốt cả tường thành,nơi này cao ba trượng rộng hai trượng,độ rộng rãi của thông lộ này đủ cho một đoàn người ngựa đông đúc đi qua mà không hề gặp phải bất kỳ trở ngại nào,cổng thành có một tốp binh lính canh giữ khoảng mười người chia đều sang hai bên,mỗi người bọn họ đều có trang bị đầy đủ, khôi giáp sáng bóng tay cầm thương bạc dài hơn nữa trượng lưng đeo trường kiếm ,từng người từng người đều là tư thế khôi vĩ bộ dạng oai nghiêm,Hàn Thiên thầm cảm nhận qua bọn họ mỗi người đều có thực lực cỡ thoát thai kỳ trở lên,biết được điều này hắn thầm kinh hãi không thôi,chỉ một đoàn lính canh cũng đều là thực lực thoát thai kỳ trở lên ,thế giới này loạn cả rồi ,người tu chân sao lại có thể không có giá trị đến mức nhìn đâu cũng thấy như vậy kia chứ,tùy tiện lôi ra một người lính canh cổng liền chính là tu sĩ thoát thai kỳ ,chẳng lẽ nơi này linh khí nồng đậm con người từ khi sinh ra đã mang tư chất tuyệt hảo chọn bừa ra cũng có thể lấy được vô vàn người đủ tư chất tu chân hay sao?
Hàn Thiên không dám nghĩ nhiều về việc này nữa,đến với thế giới