Vào mùa xuân của hơn mười năm trước, hội học sinh của trường nhất trung Nam Gia đã lên kế hoạch cho một số hoạt động mới nhằm thay đổi bầu không khí truyền thống của Nam Gia.
Một trong những sự kiện này là hoạt động tìm bạn qua thư, nơi học sinh có thể gặp gỡ bạn bè thông qua việc viết lách. Những người muốn đăng ký có thể bỏ thư của mình vào hộp thư do hội học sinh chuẩn bị và họ sẽ nhận lại được một lá thư giấu tên ngẫu nhiên sau ba ngày.
Ôn Hàn Thủy cũng tham gia hoạt động này. Trong khi những người khác phàn nàn về việc học và những rắc rối trong cuộc sống thì Ôn Hàn Thủy lại viết một câu chuyện cổ tích hắc ám. Đây là lần đầu tiên trong đời cô viết một câu chuyện, có lẽ là không hay nhưng rất đáng để nghiêm túc xem.
Ở giờ tự học, trong khi những người khác đang múa bút thành văn, cô lại ngồi chép lại câu chuyện rất nghiêm túc. Ôn Hàn Thủy vốn không nghiêm túc viết lách, đột nhiên cô lại bất thường như vậy nên đã thu hút sự tò mò của người bạn cùng bàn Từ Phỉ.
Cậu liếc nhìn cô, mấy giây sau bị cô phát hiện, cô lập tức che chắn thư của mình với vẻ mặt cảnh giác: "Hành động này của cậu xem như đang gian lận đấy."
Từ Phỉ tức giận đến mức đánh rơi cây bút trong tay, "Ai thèm đọc chứ?" Để chứng minh, cậu đứng dậy rời khỏi phòng học mà không thèm nhìn lại.
Từ Phỉ với vẻ mặt khinh thường đã bí mật đến gặp chủ tịch hội học sinh lúc đó và lấy được bức thư giấu tên của Ôn Hàn Thủy qua cửa sau. Có điều Từ Phỉ đã chọc giận Ôn Hàn Thủy vài câu, nói phong thư này quá phổ thông, cô không phục mà vẽ con gà béo mổ thóc lên bìa, cả phong thư liền trở nên sống động.
Cô giơ nó lên cho Từ Phỉ nhìn sau đó đắc ý búng tai cậu một cách tự hào, "Thấy chưa, nó là độc nhất vô nhị, bảo vật vô giá."
Từ Phỉ không nói gì, ngón tay gõ xuống bàn một cái, thầm nghĩ, lần này không khó tìm rồi.
Tối hôm đó, bức thư với con gà béo nhỏ trên tay Từ Phỉ, cậu xem qua rồi nói: "Cảm ơn." Nói xong định rời đi thì hội trưởng hội học sinh ngăn lại, "Từ Phỉ, cậu cũng giữ lại một cái đi, nếu không sẽ lẻ một người."
Từ Phỉ suy nghĩ hai giây sau đó đồng ý.
Ngày hôm sau, Từ Phỉ đến đưa thư, phong thư không hề rẻ, tuy không có đánh dấu riêng nhưng trong một ngàn bức thư kỳ lạ, cái đắt tiền trông rất nổi bật. Hội trưởng hội học sinh muốn tự mình cầm lấy bức thư, nhưng lại nghe thấy Từ Phỉ nói: "Bức thư này là cho Ôn Hàn Thủy."
"Hả?"
Từ Phỉ liếc cậu ta một cái, "Cậu không biết cậu ấy à?"
"Tôi biết cậu ấy chứ, cậu ấy là trưởng ban tổ chức, người có thể hàng tháng đi khắp nơi kiểm tra những ai sao chép bài luận của nhau." Hội trưởng hội học sinh vẻ mặt đau khổ nói, "Từ thiếu gia, đây là sự kiện bạn bè ẩn danh qua thư, không phải hai người..."
Từ Phỉ nhẹ nhàng liếc cậu ta một cái, hội trưởng hội học sinh lập tức im bặt, cậu ta thỏa hiệp, "Được được, tôi sẽ gửi cho cậu ấy."
Ba ngày sau, hết giờ học Ôn Hàn Thủy chạy đến văn phòng hội học sinh. Cô thường xuyên đến đây nên giờ cũng thành quen, lúc đi vào thấy trên bàn làm việc có rất nhiều lá thư, cảnh tượng khá thú vị.
Ôn Hàn Thủy bước tới nhìn thấy một người bạn đang vẫy tay với cô, thì thầm: "Tớ đã bí mật giữ lại chúng cho cậu đấy."
Cô ấy đưa cho Ôn Hàn Thủy một phong thư rất đẹp.
Ôn Hàn Thủy há to miệng, cầm lấy phong thư xem xét vài lần, "Nhìn thật đẹp, sờ vào cũng cảm thấy rất thích, quả thật là tiền nào của nấy."
Người bạn lờ mờ: "Cậu đang nói gì vậy?"
"Tuần trước tớ có xem mẫu thiết kế phong thư này trên một diễn đàn, nhà thiết kế đã vẽ cả một bộ, tớ thích nhất bộ này." Ôn Hàn Thủy vui vẻ nói: "Xem ra phẩm vị bạn học này cũng tốt giống tớ!"
Người bạn: "..."
Quên đi, mặc kệ cô ấy, dù sao nhiệm vụ của hội trưởng giao cho cũng đã hoàn thành xuất sắc!
Vì chiếc phong thư, Ôn Hàn Thủy trở nên tò mò về người bạn qua thư này hơn bao giờ hết. Cô không khỏi tưởng tượng ra hình ảnh có một người cùng sở thích với mình, liền cẩn thận mở phong thư ra.
Bên trong có một tờ giấy rất dày, sờ vào rất thoải mái, cô không biết nó được làm bằng chất liệu gì. Giây tiếp theo, Ôn Hàn Thủy mở tờ giấy ra thì chỉ thấy một vài chữ trên đó—
Tôi sẽ không làm bạn với một kẻ ngốc, trừ khi cậu đưa ra được đáp án cho câu hỏi này.
Phía dưới là một đề toán, chiếm nửa trang bức thư.
Ôn Hàn Thủy: "......"
Ôn Hàn Thủy muốn ném bức thư đi, không chỉ vì nội dung của nó mà còn vì nét chữ bị lệch. Người viết thư chắc hẳn trong lòng mang cả thế giới, những nét chữ thoải mái đến nỗi nếu bạn không đọc kỹ, bạn sẽ không thể đọc ra một chữ nào.
Cô hít thở sâu vài hơi, vì vẻ ngoài của phong thư, cô đem bức thư cất đi. Trở lại phòng học thấy Từ Phỉ ung dung ngồi vào chỗ, tay xoay bút viết.
Cậu không tham gia hoạt động này.
Ôn Hàn Thủy nhịn không được khoe khoang: "Nhìn xem, tôi nhận được phong thư này!"
Từ Phỉ ồ một tiếng, Ôn Hàn Thủy ghét bỏ nhìn cậu, "Không có mắt nhìn." Ngược lại vui vẻ nói, "Người bạn qua thư này có cùng sở thích với tôi!"
Từ Phỉ đột nhiên ho nhẹ một tiếng, bàn tay nắm chặt đỡ miệng. Ôn Hàn Thủy liếc mắt nhìn, nhanh chóng thu hồi tầm mắt trở về chỗ ngồi. Cô cầm lấy chiếc phong thư xem xét, sau đó cẩn thận đặt nó vào trong bàn của mình, về sau mới miễn cưỡng cầm tờ giấy lên đọc.
Vì nể mặt phong thư, cô đã tính đến chuyện này.
Cho đến buổi tối, Ôn Hàn Thủy cũng không tính ra bài toán. Cuối cùng cô không nhịn được nữa, tức giận buông bút xuống, không muốn viết nữa. Như vậy cũng chưa đủ, cô cầm tờ giấy vò nó thành một cục... Nhưng không thể vò được, tờ giấy dày như bìa cứng nên rất khó để vò, cuối cùng cô chọn từ bỏ.
Trong giờ tự học buổi tối, Ôn Hàn Thủy mang theo đề bài đến gặp Từ Phỉ. Hôm nay tâm trạng Từ Phỉ rất tốt, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói chuyện với bạn học nhiều hơn một chút. Chỉ là khi thấy Ôn Hàn Thủy miệng vẫn độc như vậy, Ôn Hàn Thủy lần này càng thêm không kiên nhẫn, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn Từ Phỉ, liền đi hỏi người bạn thân ở khoa thể dục.
Đừng nhìn thành viên thể dục thể thao cao lớn, nhưng thật ra không phải người đầu óc đơn giản, điểm toán tốt nhất các môn nên hỏi cậu ấy sẽ không sai. Khi chuông vào học reo lên, Ôn Hàn Thủy để lại những câu hỏi đã chép lại cho cậu ấy và quay trở lại