Ôn Hàn Thủy ôm Từ Phỉ thút thít mà quên mất hai người bọn họ vẫn đang ở ngoài cửa. Từ Phỉ bất lực cười cười, tay ôm eo cô nhẹ nhàng nâng lên, dễ dàng bế cô đi vào, Ôn Hàn Thủy ôm lấy anh, vô cùng dính người, sau khi vào nhà cũng không xuống, Từ Phỉ đóng cửa lại, thay giày và bế cô vào phòng ngủ.
"Em ngủ trước đi." Từ Phỉ nói: "Anh đi tắm."
Ở nhà Ôn Hàn Thủy đã có quần áo của Từ Phỉ, mặc dù trong tủ của Ôn Hàn Thủy những bộ quần áo này chỉ chiếm một phần nhỏ. Từ Phỉ lấy một bộ đồ ngủ, xoay người thì phát hiện Ôn Hàn Thủy vốn phải trên giường thì lại ngoan ngoãn đi theo phía sau.
"Vẫn chưa buồn ngủ à?" Từ Phỉ hỏi.
"Em là cú đêm." Nói thì nói thế nhưng thực tế cô đã trở thành một con mèo dính người, đi theo bất cứ nơi nào Từ Phỉ đi không giống như bình thường.
Tới cửa phòng tắm, Từ Phỉ không còn cách nào khác đành phải dừng lại: "Anh phải đi tắm."
Ôn Hàn Thủy ừ một tiếng, chủ động đề nghị: "Hay là em giúp anh chà lưng nhé?"
Nói xong còn kéo tay áo Từ Phỉ lắc lắc giống như đang làm nũng, trong lòng chỉ có ánh mắt kia, làm cho lòng người mềm nhũn.
Từ Phỉ nhìn cô vài giây, cúi người bế Ôn Hàn Thủy đi vào.
Từ tổng không thiếu một cái chà lưng chỉ là thiếu một chú mèo rừng nhỏ để giải tỏa du͙ƈ vọиɠ.
...
Từ phòng tắm bước ra đã là ba giờ.
Ôn Hàn Thủy tắm lại một lần nữa, vì tóc có chút ướt nên cô ngồi ở trên giường hướng về phía Từ Phỉ sấy tóc. Lúc này Ôn Hàn Thủy cũng có chút buồn ngủ, làn gió ấm áp từ trên đỉnh đầu thổi qua giống như một khúc hát ru. Ôn Hàn Thủy ngửa đầu, áp má vào tay Từ Phỉ, lẩm bẩm: "Buồn ngủ quá."
"Sắp xong rồi." Anh nói.
Hình ảnh như vậy thật ấm áp, phòng ngủ ấm áp, ánh đèn vàng ấm áp, tiếng động lại nhỏ, hai người dựa sát vào nhau giống như một gia đình.
Có điều khi nằm ở trên giường rồi, Ôn Hàn Thủy lại không ngủ được. Từ Phỉ nhanh chóng thu dọn nằm ở giường bên kia, vừa mới tắt đèn thì cảm thấy cơ thể nặng nề, hóa ra là bị Ôn Hàn Thủy lật người ôm.
Trong bóng tối vang lên tiếng cười khẽ của anh, tay đặt ở eo Ôn Hàn Thủy vuốt ve: "Vẫn không buồn ngủ à?"
Ôn Hàn Thủy: "Ừm."
"Nghỉ ngơi đi..." Giọng lười biếng, "Em phải thay đổi."
Giọng nói không có ý gì là đang dạy dỗ.
Ôn Hàn Thủy chỉ coi như không nghe thấy, chuyển sang chủ đề khác.
Tối ngủ muộn, ngày hôm sau rõ ràng là không dậy nổi. Không biết từ khi nào tiếng chuông điện thoại vẫn chưa dứt, ồn ào không ngừng người vẫn đang ngủ say. Ôn Hàn Thủy trở mình, lầm bầm một câu: "Ai vậy?"
Rõ ràng là vẫn chưa tỉnh táo.
Từ Phỉ tốt hơn Ôn Hàn Thủy nhưng cũng có chút mơ màng, nhắm mắt sờ sờ điện thoại vẫn đang đổ chuông, theo cảm tính nhấc máy: "Ai vậy?"
Giọng điệu trầm thấp, nghe có vẻ không tốt lắm.
"Hàn Thủy à, sao hôm qua cháu đã trở về rồi?" Giọng nói trên điện thoại nói được nửa chừng bỗng nhiên dừng lại, "Cậu là ai?"
Bà cụ nhìn điện thoại, màn hình hiển thị là tên của Ôn Hàn Thủy.
Không sai số mà.
Nhưng người trả lời điện thoại lại là giọng một người đàn ông.
Từ Phỉ mơ mơ màng mà nhưng vẫn nhớ phải tự giới thiệu: "Đây là Từ Phỉ."
...
Ôn Hàn Thủy trở mình lăn lộn, lộ ra bả vai nhưng tiếp tục ngủ.
Từ Phỉ tỉnh táo một chút, mở mắt ra nhìn màn hình, phát hiện trên màn hình ghi là bà nội, một lát mới biết là mình đã cầm nhầm điện thoại. Nhìn Ôn Hàn Thủy ngủ say, trong lòng thở dài, tốt nhất là anh nghe đi.
Sợ quấy rầy giấc ngủ của cô, Từ Phỉ đi xuống giường, trước khi rời khỏi phòng ngủ vén chăn bông lên còn che đi bờ vai lộ ra của Ôn Hàn Thủy.
Giọng bà cụ truyền ra từ điện thoại: "Tiểu Từ đấy à? Cháu cũng ở Nam Gia sao?"
Từ Phỉ vâng một tiếng: "Hàn Thủy vẫn chưa dậy, bà có chuyện gì gấp sao?"
"Hôm qua bà ngủ sớm nhưng không ngờ nó lại tự đi về, trời ạ." Bà cụ nói: "Bà sợ nó ở một mình sẽ chán nên muốn rủ nó qua nhà chơi. Nhưng nếu cháu ở đây thì thôi. Ấy, sao nó không nói là có cháu ở đây nhỉ?"
"Tối hôm qua cháu đi vội đến." Từ Phỉ bước ra ban công, gió lạnh thổi qua, nửa tỉnh nửa mê. Nhưng anh không mặc áo khoác, một lúc sau lại quay lại.
Bà cụ cùng Từ Phỉ nói chuyện vài câu vui vẻ, sau đó chân thành nói: "Có cháu ở cùng, bà cũng có thể yên tâm một chút. Ở nhà người khác cũng không thoải mái, bà thấy nó đêm qua bận rộn không dám nghỉ ngơi, chắc vì sợ làm phiền gia đình bác cả nó. Nói là người một nhà nhưng thực tế nó cũng không dám thực sự coi đó là nhà mình."
Từ Phỉ yên lặng nghe, ngón trỏ gõ vào đùi mình.
Lòng anh không yên.
"Tuy nó không nói nhưng đêm giao thừa nào trong lòng cũng khó chịu. Người khác ít nhất cũng có nhà để về nhưng Hàn Thủy thì không biết đi đâu. Mẹ nó giờ đã là mẹ của người khác, nó thà ở nhà mới của nó còn hơn là dành thời gian cho một lão già như bà..."
Bà cụ hiếm khi gặp được người để nói chuyện, nói chuyện hồi lâu với Từ Phỉ khiến lòng Từ Phỉ đau nhói. Trong đầu không khỏi vẽ ra hình ảnh Hàn Thủy đón năm mới một mình, cô sẽ ăn gì, nhớ gia đình không, có phải sẽ khóc thầm không?
Có những hình ảnh khiến trái tim anh chua xót chỉ khi nghĩ về chúng.
Kết thúc cuộc gọi, Từ Phỉ hứa với bà cụ: "Cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Từ Phỉ trở lại phòng ngủ, anh đặt điện thoại xuống chui lại vào chăn, xoay người từ phía sau ôm lấy Ôn Hàn Thủy. Hành động này đã làm cô giật mình, đầu cô giật giật, mơ hồ hỏi: "Điện thoại của ai vậy?"
"Của bà nội." Từ Phỉ hôn cô, "Không có chuyện gì lớn, ngủ tiếp đi."
"Ừm." Một lúc sau, "Từ Phỉ."
"Ừ?"
"Anh ôm chặt quá."
"Không thoải mái à?"
"Cũng không phải."
"Vậy anh không buông tay đâu."
Ôn Hàn Thủy đáp lại gì đó mà chính cô cũng không biết, cô lầm bầm mơ hồ ngay sau đó lại chìm vào giấc ngủ. Chăn ấm áp, phía sau lại có nguồn nhiệt, giống như ở nơi yên tâm nhất cô không có khả năng phòng bị, cuối cùng chỉ muốn ngủ thiếp đi.
Hai người ngủ đến gần hai giờ chiều.
Ôn Hàn Thủy bị cơn đói đánh thức, trở mình trên giường vài lần nên đã đánh thức Từ Phỉ nằm bên cạnh. Anh mất một lúc mới tỉnh dậy, trong lúc đó Ôn Hàn Thủy vẫn luôn vừa cười tủm tỉm vừa nhìn anh. Đây là một trải nghiệm rất mới với cô, một người vượt qua đêm dài đằng đẵng chạy đến với cô, lại cùng cô ngủ nướng, cô không có cảm giác lãng phí thời gian thay vào đó là cảm giác hạnh phúc.
Người này là của cô, anh sẽ ở bên cô, họ là một gia đình.
Nhiều suy nghĩ khác nhau quanh quẩn trong đầu, Ôn Hàn Thủy không thể không cười trộm.
Từ Phỉ nhìn nghiêng qua thấy cô đang cười, đôi mắt như lưỡi liềm, rất đáng yêu, khiến anh không khỏi đưa tay véo mặt cô một cái.
Hai người lăn lộn trên giường một hồi sau đó mới cùng nhau ra khỏi giường. Họ cùng nhau mặc áo khoác, cùng nhau đánh răng, rửa mặt, mọi hành động của họ đều đồng bộ khiến họ không khỏi bật cười.
"À, em sẽ nấu sủi cảo cho anh!"
Ôn Hàn Thủy xoa tay, cuối cùng cũng phải trổ tài nấu nướng.
Mùng một Tết đương nhiên không có giao hàng, tủ lạnh nhà Ôn Hàn Thủy ngoài hoa quả và đồ uống thì chỉ còn lại sủi cảo. Tuy nói Tết đến sẽ ăn uống tử tế nhưng ở nhà một mình luôn muốn lười biếng. Sủi cảo mua ở cửa hàng của chú Vương, được làm bằng tay, có vỏ mỏng và nhiều thịt lại còn rất ngon. Ôn Hàn Thủy mua rất nhiều, vốn định mấy ngày tới sẽ ăn chỗ sủi cảo này.
Từ Phỉ thấy Ôn Hàn Thủy xuống bếp nên có chút lo lắng, trong đầu nhớ lại rõ ràng những ký ức đen tối năm xưa khi cô nấu ăn. Chuyện đã qua lâu rồi nhưng khi nghĩ lại anh vẫn cảm thấy rất rõ ràng.
Ôn Hàn Thủy cũng nhìn thấy vẻ mặt của Từ Phỉ, phẫn nộ nói: "Đừng coi thường người ta chứ, em cũng có thể nấu ăn nhé được không?"
Từ Phỉ bật cười: "Ừ." Chỉ là không ngon thôi nhưng cũng không đến nỗi chết người.
Khi biết sủi cảo không phải cô làm, Từ Phỉ cuối cùng cũng yên tâm.
Hai bát canh sủi cảo đã sớm chuẩn bị xong, Từ Phỉ không sợ nóng bưng bát ra ngoài, Ôn Hàn Thủy theo sau cầm đũa và thìa. Cả hai ngồi lại bắt đầu dùng bữa. Ôn Hàn Thủy cắn miếng đầu tiên, khen ngợi: "Vẫn là hương vị ngày xưa! Em cảm thấy ăn một tuần cũng không chán."
Từ Phỉ: "Mấy ngày tới em định cứ ăn như vậy?"
Ôn Hàn Thủy: "Thật ra em cũng không muốn đâu nhưng bà nội nhất định sẽ để em qua nhà chơi, bà không muốn em ở một mình." Nói đến đây, Ôn Hàn Thủy mới nhớ tới chuyện sáng nay, "Sáng nay bà nội nói chuyện gì với anh vậy?"
Từ Phỉ nghiêm túc nói: "Bà nội bảo anh chuẩn bị sính lễ cầu hôn đi thôi."
"Hả?" Ôn Hàn Thủy kinh ngạc.
Từ Phỉ bật cười: "Không cho phép hả? Vợ à, anh vẫn chưa qua cửa sao?"
"Không phải." Ôn Hàn Thủy phản ứng lại, "Lừa người, bà nội sẽ không bao giờ nói như vậy."
Hừ, thông minh đấy, đúng là không dễ lừa gạt.
Từ Phỉ liền nói: "Bà nội bảo em qua nhà chơi." Có điều, "Không phải đã đến lúc đưa chuyện cầu hôn vào chuyện chính sao?"
Buổi chiều, Ôn Hàn Thủy đưa Từ Phỉ đến nhà bác cả mình.
Hai người đợi rất lâu bên ven đường nhưng không bắt được xe. Thấy Từ Phỉ định gọi điện thoại, Ôn Hàn Thủy vội vàng giữ tay anh lại, không muốn làm phiền người khác nên chủ động đề nghị: "Hay là chúng ta đi xe đạp nhé?"
Từ Phỉ nhìn chiếc xe im lặng hai giây, cuối cùng vẫn ngồi lên. Nhiều năm rồi anh đã không lái chiếc xe như vậy nhưng bản năng vẫn còn, lúc đầu anh đã đi rất ổn định, dường như tốt hơn Ôn Hàn Thủy. Cô lúc đầu không cầm chắc tay lái, cả người hơi hoảng hốt nhưng ngay sau đó đã ổn định lại, rất tự tin quay đầu lại: "Đi, em sẽ chỉ đường!"
Từ Phỉ: "Nhìn đường."
Sau đó không chút lo lắng mà vượt qua Ôn Hàn Thủy.
Ôn Hàn Thủy không cam tâm đạp xe thật nhanh đuổi kịp Từ Phỉ, dáng vẻ anh nhàn nhã luôn chạy nhanh hơn Ôn Hàn Thủy mấy bước. Thể lực Ôn Hàn Thủy không tốt nên đã sớm chạy chậm lại, Từ Phỉ cũng chạy chậm theo cô.
Tình cờ lúc họ đi ngang qua bờ sông, nhìn thoáng qua thấy quang cảnh bao la. Bầu trời xuống thấp như trong tầm tay. Hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời và nhấn chìm phần còn lại với tốc độ chóng mặt. Trong ánh sáng ấm áp, sự bình tĩnh của Nam Gia toát lên vẻ dịu dàng.
"Nếu đi ô tô sẽ không thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy." Ôn Hàn Thủy dừng lại, đưa điện thoại cho Từ Phỉ, "Chụp ảnh cho em đi."
Từ Phỉ: "..."
Được thôi.
Từ Phỉ dừng xe chụp nhiều bức ảnh từ nhiều góc độ dưới sự hướng dẫn của Ôn Hàn Thủy. Mãi đến khi Ôn Hàn Thủy đã hài lòng cả hai mới cùng đi tiếp. Có câu nói thừa thế xông lên sẽ làm suy yếu sức lực, mới dừng ngắn giữa chừng mà đã khiến Ôn Hàn Thủy cảm thấy chặng đường còn lại rất dài và khó khăn rồi.
Lúc ngồi xe, cô không cảm thấy nhà bác cả cách xa nhà mình như thế, nhưng hiện tại cô đạp xe, Ôn Hàn Thủy nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi. Cô lập tức thay đổi vị trí của mình, gọi Từ Phỉ một tiếng, cùng anh bàn bạc: "Em nghĩ em cần mua một chiếc xe."
"Em có bằng lái không?"
"Có." Cô nói tiếp: "Không có ô tô thì thật là bất tiện. Nhưng em không có nhiều tiền mặt, anh có biết chiếc nào đáng mua nhất không?"
Từ Phỉ cũng không biết, anh mua xe không cần nhìn giá.
"Đừng mua." Anh nói như vậy, "Anh sẽ chọn một chiếc từ ga ra ở nhà." Không cho Ôn Hàn Thủy cơ hội phản bác, anh nói thêm, "Đây mới là cách tiết kiệm tiền."
Ôn Hàn Thủy không nói nên lời.
**
Khi đến nhà bác cả, Từ Phỉ lại được chào đón.
Bà nội vốn đã rất thích anh rồi, nhà bác cả cũng chỉ nghe nói qua lời đồn nhưng bây