Khóc thì không sao khóc được.
Cho dù lúc này Ôn Hàn Thủy rất muốn rơi lệ, nhưng cô vẫn cố kìm lại. Cô ngồi bệt xuống lề đường vừa điều tiết tâm trạng vừa suy nghĩ xem sẽ đi làm thêm ở đâu.
Nhưng có ai đó không để cô yên.
Trời đã gần trưa, mặt trời hừng hực, không có gió nhẹ, nóng như thiêu như đốt. Ôn Hàn Thủy đang ngồi trên một chiếc ghế dài trong bóng râm, không phơi nắng nhưng cũng đối mặt với không khí ngột ngạt nóng bức.
Không ai muốn bước ra ngoài trong thời tiết như vậy.
Ngoại trừ một tên khốn chột dạ.
Đôi mắt u ám của Ôn Hàn Thủy rơi vào đôi giày của người tới gần.
Có lẽ đó là một sự tình cờ nho nhỏ trong lần gặp đầu tiên, khi gần đây ở cùng nhau, Ôn Hàn Thủy không thể không chú ý đến đôi giày của cậu. Năm ngày trong tuần, không bao giờ nhìn thấy cậu đi đôi giày giống nhau, từ những khía cạnh khác, cũng có thể thấy rằng cậu là một người có gia cảnh cực tốt.
Cậu là chủ đề chính của cuộc trò chuyện giữa các bạn cùng lớp sau giờ học.
Ôn Hàn Thủy thường xuyên nghe mọi người nhắc đến cậu, đồ hiệu, những thứ cậu dùng, cho dù là tùy tiện đặt chiếc cốc trên bàn, giá cả đằng sau đắt đỏ cũng khiến người ta tặc lưỡi. Nhưng loại cao quý này là của người khác, Ôn Hàn Thủy chưa từng có nhiều cảm giác dư thừa, cho dù thấy người ta sinh ra ngậm thìa vàng có thể độc nhất vô nhị, thật ra cũng có thể hiểu được.
Cho đến hôm nay, cậu đã phá hỏng công việc bán thời gian của cô.
Ôn Hàn Thủy không muốn nói chuyện với cậu, đứng lên không muốn đối mặt, bước chân vội vàng muốn rời đi.
Từ Phỉ đang do dự, thấy thế trực tiếp gọi: "Ôn Hàn Thủy."
Lần đầu tiên gọi tên cô.
Ôn Hàn Thủy bước chân dừng một nhịp, Từ Phỉ trầm mặc một lát liền đi tới.
"Loại công việc này vừa khổ cực vừa mệt, không thích hợp với cậu." Từ Phỉ nhạt nhẽo an ủi.
"Vậy cũng không liên quan đến cậu."
Từ Phỉ: "Học hành nghiêm túc quan trọng hơn nhiều so với việc làm này."
Ôn Hàn Thủy: "..."
Cô không nhịn được mắng Từ Phỉ một trận.
Một tuần ngồi cùng bàn đã đưa họ đến gần nhau hơn, nhưng cuối cùng hiểu biết với đối phương là rất ít, không tính là quen biết. Trước kia Ôn Hàn Thủy có hơi sợ cậu, bây giờ bị kích động, cái gì cũng không để ý tới, lộ ra bộ mặt thật miệng lưỡi sắc sảo, mắng cho cái người kia một trận.
Mắng rất suиɠ sướиɠ, nhưng cảm xúc dâng cùng lúc, nhiều cảm xúc thật không có thời gian để nói ra.
Nếu cuộc sống có thể vượt qua được, ai sẽ sẵn sàng làm việc ở khắp mọi nơi chứ.
Người sinh ra đã ngậm thìa vàng thì làm sao mà hiểu được điều này.
Cuối cùng, nước mắt của Ôn Hàn Thủy lại rơi xuống.
Ở trước mặt người sáng láng càng ngày càng thê thảm, cô chỉ cảm thấy bất lực, tiếp theo nước mắt rơi xuống liền tỉnh táo lại.
Không muốn ở hoàn cảnh đáng xấu hổ như vậy nữa.
Ý nghĩ này cùng hiện lên, cô vội lau nước mắt, quay đầu bỏ chạy.
Trái tim Từ Phỉ như bị giọt nước mắt đó thiêu đốt.
Bên cạnh cậu hiếm khi có một cô gái tới gần, nhưng đến bây giờ cậu mới phát hiện hóa ra nước mắt của cô gái ấy có thể mang lại nhiều uy lực như vậy. Cậu bắt đầu mất tập trung, giống như biến thành một người khác, đứng tại chỗ thật lâu nhìn theo bóng lưng.
Một ngày cuối tuần tốt lành, nhưng không ai có khoảng thời gian vui vẻ.
Tiết tự học buổi tối vào chủ nhật, giáo viên lớp không đến, Ôn Hàn Thủy mang theo bài tập của mình cùng người khác đổi chỗ, toàn bộ quá trình không để ý đến Từ Phỉ ngồi một bên.
Các tiết học tiếp theo, không ai nhận thấy rằng có điều gì đó không ổn với họ.
Ngày hôm sau vào lớp, Ôn Hàn Thủy vẫn trở về chỗ ngồi của mình. Vừa khai giảng không lâu, cô giáo vẫn chưa nhớ vị trí cả lớp thì dù có đổi vị trí cũng không ảnh hưởng nhiều. Nhưng Ôn Hàn Thủy nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Bởi vì dáng vẻ hờn dỗi quá trẻ con.
Tối hôm qua khi cô trở lại chỗ ngồi của mình thì Từ Phỉ đã rời đi, cô nhìn bàn học trống không mà cảm thấy hơi buồn cười.
Có lẽ người ta thậm chí không thèm để tâm.
Tuần thứ hai học tập cường độ cao hơn một chút so với tuần trước, sau khi học tập có tiến bộ nhất định, giáo viên giao cho số lượng đề bài tăng lên tương ứng, bài tập hàng ngày cũng tăng lên. Khi lớp học kết thúc, Ôn Hàn Thủy hiếm khi không đi loanh quanh trong lớp mà mở sách bài tập ra bắt đầu làm bài. [vui lòng không re-up đi nơi khác]
Nhưng không tập trung nhiều.
Tai cô vô thức bắt được âm thanh của lớp học, có lúc cô nghe thấy tiếng bút rơi xuống sàn ở bàn bên cạnh. Không đợi Từ Phỉ nói, Ôn Hàn Thủy đã trực tiếp đứng lên, cầm lấy cốc nước trên bàn đi lấy nước.
Thích nhặt hay không nhặt, dù sao cô cũng không nhặt.
Cứ như vậy một tiết học khác trôi qua.
Lúc nghỉ giữa tiết Ôn Hàn Thủy còn đang làm bài tập về nhà, Từ Phỉ rất ít rời khỏi chỗ ngồi, không biết đi đâu. Lớp phó dẫn vài bạn học đi mang sữa về, lớp học xôn xao vì phấn khích khi một số người thốt lên rằng làm sao hôm nay họ lại đổi sang sữa chua, có người hét lên, tớ thích hương vị này nhất.
Ôn Hàn Thủy không hề hay biết cho đến khi có thêm hai hộp sữa chua đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Cô tò mò nhìn lên đối mắt với Từ Phỉ.
Chàng trai mặc đồng phục học sinh đang đứng thẳng cạnh chỗ ngồi của cô, giống như một cây bạch dương nhỏ. Ngày tháng chín vẫn còn hơi nóng, đồng phục học sinh của Từ Phỉ thoải mái, lộ ra áo phông đen bên trong, tay áo đồng phục cũng bị kéo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc. Cậu vẫn vẻ mặt lạnh lùng như cũ, miệng mím mím, nhưng chớp mắt nhanh hơn một chút, có vẻ hơi căng thẳng.
Ôn Hàn Thủy cảm thấy nhất định là ảo giác, Từ Phỉ sao lại căng thẳng chứ.
Cô không nhịn được mở miệng, học theo giọng điệu của cậu: "Làm gì."
Từ Phỉ nói: "Tôi không thích vị này, cho cậu."
Ôn Hàn Thủy đẩy ra, "Tôi không cần."
Từ Phỉ: "Cho cậu thì là của cậu."
Giọng điệu của cậu dịu đi một chút, nhưng Ôn Hàn Thủy vẫn không cảm kích.
Cuộc sống thật sự rất tuyệt vời, không bao lâu trước còn là Ôn Hàn Thủy dỗ Từ Phỉ, bây giờ đảo ngược tình thế, trở thành Từ Phỉ đi dỗ người ta.
Từ Phỉ không có kinh nghiệm dỗ người, cậu còn muốn thể diện, sau khi bị cự tuyệt sắc mặt không tốt. Nhưng cuối cùng là lỗi của cậu, dù sao cậu cũng chỉ có thể chịu đựng, dù sao khi không dỗ dành được người ta cậu cũng không thoải mái.
Cậu lùi hai bước về chỗ của mình và nhấc một ngăn kéo lên để lộ một nửa