Thường ngày 01
Sau kỳ nghỉ dài là cuộc sống học tập liên miên.
Thành tích của Ôn Hàn Thủy chỉ có thể coi ở mức trung bình, cô là người thông minh, chỉ là tâm tư không đặt vào việc học, có điều gần đây cô cũng bắt đầu cố gắng.
Một phần nhỏ động lực đến từ người bạn cùng bàn mới.
Sau đợt kiểm tra gần đây, Ôn Hàn Thủy phát hiện ra Từ Phỉ là người đứng đầu lớp, cô không hiểu sao cảm thấy áp lực mà phải tập trung vào học tập trong vài ngày.
Khi cô gặp phải đề bài không biết, Ôn Hàn Thủy chọc chọc Từ Phỉ.
Từ Phỉ không từ chối giảng đề cho cô, đầu tiên cậu nhìn đề bài, sau đó nhìn Ôn Hàn Thủy. Cái liếc mắt này làm cho Ôn Hàn Thủy khó hiểu hỏi: "Chắc hẳn là cậu có thể đúng không?"
Từ Phỉ nhẹ ho khan hỏi: "Cái gì không hiểu?"
"Không biết bắt đầu từ đâu." Sáu chữ tổng kết lại. Ôn Hàn Thủy nhìn chằm chằm câu hỏi thật lâu, điều kiện đã biết quá ít, không thể nào đoán ra được.
Vẻ mặt Từ Phỉ lúc này có chút sâu xa, cầm bút lên bắt đầu giảng cho cô. Vừa giảng đã bị Ôn Hàn Thủy cắt ngang, nguyên nhân là quá thâm thúy. Từ Phỉ kìm lòng chịu đựng, "Ở trong lớp cậu không nghe giảng à? Cũng không đọc sách?"
Ôn Hàn Thủy: "..."
Hay lắm, cậu đã chọc tới tôi rồi.
Nguyên nhân bởi vì nghỉ dài ngày nên quan hệ hai người được cải thiện, nhưng ai nghĩ một câu của Từ Phỉ, sau một đêm trở về như trước đó. Sau khi Từ Phỉ phát hiện có chuyện không ổn, tan học thường không thấy ai, không có Ôn Hàn Thủy bên tai nói chuyện phiếm, thậm chí thỉnh thoảng nói chuyện, cô cũng hờ hững phớt lờ.
Điều làm cậu hít thở không thông là Ôn Hàn Thủy bắt đầu đem sách bài tập ra hỏi người khác.
Lớp phó học tập là một chàng trai gầy, đeo một cặp kính gọng vàng, trông rất lịch sự và nho nhã. Ôn Hàn Thủy thỉnh thoảng chạy tới hỏi bài lớp phó học tập, vì người hỏi cậu ta cũng rất nhiều nên lớp phó học tập cũng nói cho nhiều kinh nghiệm, cậu ta biết cơ sở của Ôn Hàn Thủy không tốt liền dùng cách đơn giản nhất giảng cho cô nghe.
Ôn Hàn Thủy cảm động khen ngợi cậu ta.
Từ Phỉ ra vẻ lơ đãng đi tới, nhìn thấy Ôn Hàn Thủy đang nhìn người khác ngưỡng mộ, lời nói trong miệng như rót mật, "Oa, cậu thật giỏi."
Giọng nói ngọt ngào mềm mại khiến lớp phó không khỏi đỏ mặt.
Sắc mặt Từ Phỉ lập tức đen lại.
Cậu không biết mình làm sao, trong lòng rất tức giận và thậm chí không muốn quan tâm đến Ôn Hàn Thủy. Nhưng thân thể lại phản bội trái tim cậu, lúc cậu tỉnh táo lại, cậu đã ở phòng học bên cạnh, đem vấn đề của Ôn Hàn Thủy ra, "Tôi sẽ dạy cậu."
"Không cần." Ôn Hàn Thủy đã quên trước kia, thở mạnh nói: "Không làm phiền cậu học."
Vậy muốn tìm lớp phó hỏi bài thì sao? Ngữ khí Từ Phỉ không tốt, "Người đạt hạng nhất trong lớp ở bên cạnh mà không hỏi?"
Bộ dạng cậu quái gở không giống bình thường, Ôn Hàn Thủy cũng hơi khó chịu: "Cậu hung dữ như vậy, sao lại hỏi cậu chứ."
Từ Phỉ rối rắm vài giây rồi nhận thua: "Tôi sẽ thay đổi."
Bộ dạng quái gở biến thành Ôn Hàn Thủy: "Đừng, cứ là chính mình đi."
Thấy cô nói xong chuẩn bị rời đi, Từ Phỉ nóng nảy hỏi: "Cậu thích cậu ta sao?"
Câu hỏi này đánh thức Ôn Hàn Thủy, cô ngồi tại chỗ suy nghĩ vài giây, đột nhiên nói: "Cậu nghĩ tôi và cậu ấy sẽ có chuyện sao?"
Phản ứng đầu tiên của Từ Phỉ là không vui, nhưng cậu không hiểu sao cảm xúc lại dâng trào, cuối cùng cậu cười nhạo nói: "Cậu đừng làm chậm trễ người khác."
Ôn Hàn Thủy hỏi lại, "Tôi hỏi bài mà cũng có thể làm chậm trễ người khác sao?"
"Giảng đề cho cậu mà không trì hoãn thời gian học sao?" Từ Phỉ hỏi ngược lại. Ôn Hàn Thủy vô thức nhìn về phía lớp phó đang ngồi viết đề bài.
Ôn Hàn Thủy đột nhiên rầu rĩ.
Từ Phỉ tổng kết: "Cho nên đừng quấy rầy người khác học. Có vấn đề gì đừng sợ, tôi là hạng nhất, không sợ chậm trễ."
"..."
Thường ngày 02
Sau kỳ thi giữa kỳ, đại hội thể thao hàng năm của trường sắp diễn ra.
Ôn Hàn Thủy từ lâu đã nghe nói rằng phần thưởng của các trò chơi rất hào phóng, chỉ cần có thứ hạng, phần thưởng có thể được nhận về miễn phí. Đương nhiên Ôn Hàn Thủy sẽ không bỏ qua chuyện này, điều đầu tiên cần làm là tìm lớp phó thể dục đăng ký.
Thật trùng hợp, lớp phó thể dục và lớp phó học tập đang ngồi cùng nhau.
Ôn Hàn Thủy đi tới, vừa mới nói muốn đăng ký, lớp phó học tập đã chen vào: "Vẫn còn những hạng mục đơn giản, đăng ký nhanh lên."
Ôn Hàn Thủy cười với cậu ta, nhưng cuối cùng lại đăng ký chạy 800 mét và 1500 mét.
Những môn đơn giản như 100 mét hay nhảy cao nhảy xa không phải là thứ mà Ôn Hàn Thủy giỏi, cô có sức bền và ý chí nên sẽ không quá tệ. Nhưng để an toàn, Ôn Hàn Thủy sẽ ra sân hàng ngày để chạy và tập luyện.
Buổi chiều sau khi tan học có nhiều thời gian nghỉ ngơi, Ôn Hàn Thủy tận dụng chạy từng vòng quanh bãi tập. Nhiệt độ lúc này vừa phải, hoàng hôn trên bầu trời trông thật nhẹ nhàng và ấm áp. Xung quanh có rất nhiều người chơi thể thao, Ôn Hàn Thủy cũng không cảm thấy cô đơn.
Chẳng qua chưa được ăn cơm, sau khi chạy có hơi chóng mặt, cô đi dạo quanh sân một vòng, rốt cuộc không nhịn được, ngồi xuống mặt đất nghỉ ngơi.
Chạy nhiều ngày như vậy, cô chưa từng thấy Từ Phỉ đến sân thể dục, kết quả vừa ngồi xuống không bao lâu, Từ Phỉ liền đi tới.
"Cậu sao thế?" Cậu ngồi xổm xuống nhìn cô.
"Không sao."
Từ Phỉ không tin, "Cần tôi mang gương cho cậu xem không." Không đợi Ôn Hàn Thủy nghi ngờ hỏi, cậu cư nhiên nói: "Sắc mặt trắng bệch như ma."
Ôn Hàn Thủy: "..."
"Chờ đấy." Cậu đứng dậy và