Nhưng nhóc Vu Viên cũng không giao được kẹo cho bố, bởi vì tối hôm ấy dì đón nhóc về, sau đó lại đưa nhóc đến nhà chú. Chú Từ cũng rất đẹp trai nên Vu Viên thích lắm.
Đôi lúc do quá bận rộn nên bố sẽ đưa nhóc đến nhà chú, nhờ chú trông giúp.
Nhà chú Từ cũng có một phòng dành cho Vu Viên, được đặc biệt chuẩn bị cho nhóc ở. Chú Từ vừa thấy nhóc liền gọi nhóc qua ôm hôn, còn dẫn nhóc đi nghịch vài đồ chơi mới, việc không gặp được bố bị phân tâm nên Vu Viên cũng quên béng luôn chuyện cái kẹo.
Mãi đến sáng hôm sau, chú Từ đưa nhóc đến lớp, Vu Viên mới nhớ ra chuyện này.
Nhóc chậm rì nói với chú Từ rằng mình quên không đưa kẹo anh tặng cho bố rồi, muốn đi tìm anh nói xin lỗi.
Chú Từ nhướng mày nói: "Anh nào cơ? Từ đâu xuất hiện một ông anh vậy, tại sao phải tặng kẹo cho bố cháu?"
Từ Tiểu Hiểu nói: "Chẳng phải bố cháu không ăn kẹo nữa sao?" Cũng không biết bị điên cái gì, cứ nhắc đến kẹo là mặt đen sì lại.
Vu Viên nói: "Đúng vậy, bố cướp kẹo của cháu."
Từ Tiểu Hiểu: "Cướp của cháu?"
Vu Viên: "Quỷ hẹp hòi! Bố keo kiệt lắm!"
Từ Tiểu Hiểu: "Nếu bố hẹp hòi thì về nhà cùng chú được không? Chú sẽ chăm sóc cháu thật tốt."
Vu Viên chậm chạp nói: "Không được."
Từ Tiểu Hiểu: "Vì sao không được?"
Vu Viên: "Chú có chú Thường rồi, bố chỉ có cháu, không được đâu."
Đôi mắt Từ Tiểu Hiểu cay cay, trong lòng xúc động mãi không thôi, không đợi hắn thể hiện ra, Vu Viên đã bắt chước ông cụ non vuốt ve tay hắn, giống như muốn an ủi hắn, ngay sau đó lại hồn nhiên quay đầu đi chơi cùng chị gái nhỏ.
Bên này Lạc Lâm Viễn đang gọi điện cho đối tác để bàn bạc địa điểm. Trước đó, cậu định tổ chức hoạt động chợ bán đồ cũ, mời các bạn nhỏ và phụ huynh cùng tham gia các gian hàng, tự bán đồ chơi của mình.
Tiện thể vườn hội họa sẽ bán thêm tranh để gây quỹ từ thiện, số tiền thu được sẽ quyên góp cho công ích và các bạn nhỏ vùng núi.
Một hoạt động quy mô lớn như vậy, mọi vấn đề từ an toàn, địa điểm, lượng người tham gia,... đều cần phải cân nhắc. Chỉ làm powerpoint để thuyết trình cho các phụ huynh thôi cũng đủ khiến người ta trọc đầu.
Vất vả lắm mới kết thúc cuộc trò chuyện, Lạc Lâm Viễn đứng dậy đi lấy nước nóng uống thuốc. Tiêm và thuốc ở phòng khám kia đều rất hiệu quả, cậu đã hết sốt, cảm mạo cũng gần như khỏi hẳn.
Sức khỏe của mình bản thân cậu rõ nhất, không thể coi thường, uống thuốc phải uống đủ liều thì mới ổn.
Khi đi ngang qua lớp 1, Lạc Lâm Viễn đứng cạnh cửa dáo dác ngó nghiêng. Các bạn nhỏ lớp 1 đang nặn hình các con quái thú nhỏ, đó là chương trình giảng dạy của bọn họ, miệng của quái thú được nặn thành các hình tròn, hình vuông, hình tam giác, mục đích để hình thành nhận thức về hình dạng trong não các bạn nhỏ.
Vu Viên rất thông minh, nhanh chóng nặn xong, không còn việc gì làm thì ngồi trên ghế con đung đưa mũi chân.
Lạc Lâm Viễn nhìn lướt qua trong lớp một vòng, không thấy người mình muốn gặp thì hơi hụt hẫng, nghĩ thầm không biết Du Hàn đã nhận được kẹo chưa, chẳng lẽ anh muốn tặng hoa? Quan hệ hiện tại của hai người tặng hoa có phù hợp không? Không tặng hoa hồng thì tặng hoa cẩm chướng cho người cha vĩ đại ấy chắc vẫn ổn ha!
(*) Từ năm 1907, cẩm chướng hồng đã được sử dụng ở một số nước phương Tây như một biểu tượng trong Ngày của Mẹ. Vào ngày này, người ta thường sẽ tặng hoa cẩm chướng cho người mẹ kính yêu của mình để thể hiện sự kính mến, lòng tri ân sâu sắc.
Cậu đoán mò, nghĩ đến lúc Du Hàn nhận được hoa cẩm chướng có khi mặt mũi sẽ tối sầm lại, tự dưng cảm thấy buồn cười.
Vu Viên nhàm chán nhìn xung quanh, thấy cậu đứng ở cửa lớp thì muốn đứng dậy nhưng lại không dám, chỉ có thể làm động tác vẫy tay về phía cậu, mấp máy miệng nói gì đó.
Lạc Lâm Viễn tới gần nhóc, ngồi xổm trước mặt Vu Viên, "Sao thế?"
Vu Viên: "Em xin lỗi anh, em chưa đưa được kẹo cho bố." Có lẽ cảm thấy quá day dứt trong lòng, hàng lông mày của nhóc cau chặt lại.
Dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng hệt như Du Hàn.
Lạc Lâm Viễn: "Bé ngoan, chuyện này có gì to tát đâu, không sao, không cần xin lỗi." Lần sau cậu sẽ đích thân tặng, như vậy sẽ thể hiện được thành ý hơn một chút.
Vu Viên: "Không được gọi em là bé ngoan, bạn nhỏ nào anh cũng gọi là bé ngoan hết trơn."
Wow, còn biết ghen, ghen tị nhiều thế này cũng giống bố nhóc lắm.
Lạc Lâm Viễn: "Vậy anh nên gọi em thế nào?"
Vu Viên: "Gọi em là Vu Viên giống bố gọi, củ khoai tròn mà ăn được ấy."
Vu Viên: "Bố nói, đã đồng ý với người khác việc gì thì phải làm đến nơi đến chốn, không làm được thì phải nói xin lỗi, đây là đạo đức làm người cơ bản."
Câu cú dài dòng thế này nên Vu Viên nói rất chậm, giữa chừng còn ngắc ngứ vì phải nhớ lại xem bố đã nói từ gì, may mà cuối cùng cũng nhớ được hết.
Nhóc vừa mới nói xong, anh trai vườn trưởng trước mặt liền giống như bị thương, vẻ mặt chợt trở nên đau đớn.
Vu Viên thấp thỏm nói: "Anh ơi, anh không thoải mái sao?"
Lạc Lâm Viễn nhịn sự khó chịu trong lòng, lắc đầu. Đúng là cậu rất không thoải mái, bởi vì ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng hiểu được điều này, lại còn do chính miệng Du Hàn dạy dỗ, nhưng cậu lại không làm được.
Cũng không biết khi Du Hàn dạy đạo lý này cho con, trong lòng anh có nghĩ đến một kẻ vô liêm sỉ đã thất hứa là cậu không.
Gần một tuần lễ Du Hàn không đến, giữa chừng cậu không chịu được nữa, lại bấm điện thoại gọi cho anh.
Cuộc gọi này vẫn giống như lần trước, trước khi cậu hối hận thì nó đã được nhận máy.
Lạc Lâm Viễn cầm điện thoại, ngón tay bất an miết lên góc bàn, "Du tiên sinh, anh không đến lớp sao?"
Bên kia yên tĩnh một lúc, "Vườn trưởng Lạc, tôi nhớ tôi đã nhờ người khác đi học cùng Vu Viên."
Lạc Lâm Viễn: "Tôi nghĩ là... bé con nhớ bố." Em cũng nhớ anh.
Hình như Du Hàn thở dài, âm thanh rất mệt mỏi, "Tôi biết rồi, tôi đang đi công tác, làm phiền vườn trưởng Lạc để ý tới Vu Viên một chút, thứ sáu tôi sẽ bay về, đến lúc đó sẽ đến lớp đúng giờ."
Vừa đi công tác về đã đến sao? Lạc Lâm Viễn vội vàng nói: "Vừa về thì nên nghỉ ngơi vẫn tốt hơn, không cần vội tới đâu."
Du Hàn cười khẽ, tiếng cười của anh vọng vào tai Lạc Lâm Viễn khiến cậu ngứa ngáy.
Cùng lúc ấy, cậu nghe thấy bên kia vang lên giọng đàn ông không ngừng thúc giục Du Hàn đi họp, có lẽ là trợ lý của anh, Lạc Lâm Viễn chủ động nói: "Anh mau đi đi, tạm biệt."
Dứt lời, cậu cúp điện thoại, cầm máy nghĩ thầm, may mà không phải giọng nữ, nếu không cậu lại hiểu lầm mất.
Từ từ, hình như giọng đàn ông cũng không tốt hơn chỗ nào, giọng của anh trợ lý kia thật là dễ nghe, không biết ngoại hình thế nào đây.
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, Lạc Lâm Viễn đã tự kiểm điểm lắc đầu, ghen tị cái gì, Du Hàn vẫn chưa thuộc về cậu, cậu không có tư cách ghen ghét với người ta.
Nói thì nói như thế, nhưng khi cậu phát hiện ra một người đàn ông mặt mũi đẹp trai không nhìn ra tuổi đưa Vu Viên tới, cậu vẫn ghen. Lạc Lâm Viễn âm thầm so sánh bản thân với đối phương, nhận ra eo mình không đủ nhỏ, cũng chỉ có nước da trắng là có thể đọ được.
Người đàn ông này còn xịt nước hoa, tô lông mày, trên cổ có hình xăm, thoạt nhìn trông vô cùng thụ.
Cậu nghe thấy Vu Viên gọi hắn là chú, cũng không