Cảm giác của Du Hàn đối với Quan Niệm tương tự như với Quan Sóc Phong, chính là không có cảm giác gì hết, cho dù trong cơ thể bọn họ chảy chung một dòng máu huyết thống nhưng thật sự chỉ là hai người xa lạ, thậm chí còn không làm bạn bè được.
Đương nhiên cũng không phải kẻ thù, Du Hàn không muốn phí lòng đi căm ghét hay oán trách những chuyện thế này.
Phải nói là uất nghẹn, khi đó bận bịu tìm kế sinh nhai, chăm sóc bà ngoại nên anh đã từng uất nghẹn đủ thứ chuyện, nếu như cái gì cũng bận tâm tới thì đã không thể chống đỡ nổi.
Nhưng anh càng không phải thánh mẫu muốn đi tạo quan hệ với Quan Niệm, vì vậy chỉ có thể cố gắng hết sức tránh tiếp xúc với cậu ta.
Quan Niệm bảo có lời muốn nói với anh, Du Hàn cau mày nhìn xung quanh, cậu ta nói: "Quan Sóc Phong chưa về nhanh vậy đâu, rốt cuộc anh có nghe không?"
Du Hàn đã quen với hành vi gọi thẳng tên Quan Sóc Phong của Quan Niệm, quan hệ hai cha con bọn họ vẫn luôn không tốt, sau khi sự tồn tại của anh được biết tới thì càng giống như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, chỉ còn thiếu mỗi điều chưa phát nổ.
Quan Sóc Phong nói năm xưa không thể tới đón anh về ngay là vì Quan Niệm phản đối gay gắt.
Ông ta cũng nói với anh, mẹ Quan Niệm mất sớm, ông ta không thể quá khắt khe dạy dỗ cậu ta, còn bảo Du Hàn nên bao dung với người em trai này một chút.
Thực ra Du Hàn không muốn đến nhà họ Quan, anh cảm thấy Quan Sóc Phong rất nực cười, không hiểu sao ông ta lại cảm thấy bọn họ có thể chung sống hòa bình được.
Cũng tại mẹ của Quan Niệm ra đi quá sớm, nếu không bà cũng không thể để cho Quan Sóc Phong làm bậy như vậy.
Con hợp pháp và con ngoài giá thú sao có khả năng hòa hợp với nhau, còn dính líu tới cả vấn đề tài sản nữa.
Chỉ là khi đó bà ngoại còn cần Quan Sóc Phong trông nom, cho nên Du Hàn chưa bao giờ phản bác ông ta, ông ta nói gì thì là như thế.
Kể từ sau khi bà ngoại đi rồi, anh chưa từng nghe theo sự sắp xếp của Quan Sóc Phong.
Cho dù thái độ của anh như vậy như Quan Sóc Phong cũng không quá nghiêm khắc can thiệp vào chuyện của anh. Bởi vì ông ta có sự tự tin rất khó hiểu, như thể Du Hàn là con trai mình, đây là sự thật không một ai có thể thay đổi được.
Sớm muộn gì anh cũng phải nghe lời.
Vẻ mặt Quan Niệm mất kiên nhẫn, nhưng do chuyện cần nói rất quan trọng nên cậu ta nhẫn nhịn, ôn tồn nói: "Tôi muốn biết vì sao người tình nhỏ của anh lại muốn chia tay với anh hồi cấp ba."
Đồng tử Du Hàn hơi co lại, vẻ mặt anh nghiêm nghị nhìn Quan Niệm.
Kiểu nổi giận nhưng mặt không biến sắc của anh thật sự rất giống Quan Sóc Phong, khiến cho Quan Niệm vẫn luôn không thích ứng được.
Quan Sóc Phong đã từng cười nói với người khác rằng, Du Hàn giống hệt ông ta, tuổi trẻ tài cao. Người kia cũng nịnh nọt nói, hổ phụ không sinh khuyển tử(*).
(*) Có nghĩa là người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bất tài.
Huyết thống kế thừa đáng chết, thứ gen tương đồng buồn nôn, rõ ràng cậu ta mới là con trai Quan Sóc Phong, là đứa con chính thức được sinh ra nhờ hôn nhân.
Quan Niệm đã không còn ôm ấp hi vọng gì với Quan Sóc Phong, thế nhưng cậu ta không thể chấp nhận được việc ông ta tỏ thái độ quan tâm chăm sóc đứa con riêng kia như thể đó là người thừa kế.
Bởi vì như vậy sẽ khiến cậu ta biến thành trò cười lớn cho bàn dân thiên hạ, kể cả có chết chung một chỗ với mẹ mình thì cũng đều biến thành trò cười!
Chuyện Du Hàn và người tên Lâm Viễn kia yêu nhau là do cậu ta điều tra ra được, nếu cậu ta tiếp tục ngu ngốc nữa, e là Quan Sóc Phong sẽ giao hết gia nghiệp vào tay Du Hàn.
Thế nhưng dù cậu ta có vạch trần chuyện Du Hàn là đồng tính trước mặt Quan Sóc Phong, ông ta vẫn dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu.
Vừa thất vọng vừa lạnh lùng, ông ta nói cậu đừng tốn tâm tư vào những chuyện chẳng đâu vào đâu, quá nhỏ nhen.
Bảo cậu ta cố gắng đến công ty học tập, đừng nghịch những trò trẻ con, cũng đừng gây chuyện thị phi nữa, Quan Sóc Phong ông sẽ cảm tạ trời đất.
Quan Niệm đỏ mắt vì tức giận, "Bố có thiên vị anh ta thế nào thì anh ta vẫn thích đàn ông!"
Quan Sóc Phong bình tĩnh nói: "Nó cũng thích phụ nữ, nó vẫn có thể kết hôn với phụ nữ!"
Quan Niệm: "Bố phải hiểu rõ, con mới là con trai bố!"
Quan Sóc Phong dịu giọng đi, "Tiểu Niệm, không phải hôm qua con không đến công ty sao? Gần đây con gái của bác Hứa vừa mới về nước, nếu con không đến công ty thì đi chơi cùng con bé đi."
Quan Niệm muốn phản bác mình cũng có việc riêng cần làm, lại nghe Quan Sóc Phong nói: "Con không làm được chuyện công ty thì ít nhất chuyện phụ nữ cũng phải làm được chứ?"
Quan Niệm vô cùng tức tối, nhưng hiện tại quả thật không còn cách nào khác.
Nếu đã không động vào được bên Quan Sóc Phong, vậy thì phải tìm chỗ đột phá trên người Du Hàn.
Ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng cho cậu ta tìm được một điểm yếu để xâu xé. Chỉ là cậu ta hoàn toàn không biết chuyến điều tra lần này lại gặp phải Hàn Truy.
Nếu như biết trước, cậu ta sẽ để người khác đi thăm dò, sao bản thân phải đích thân ra tay.
Cả cơ thể cậu ta vô cùng đau nhức, vết máu bầm trên người còn chưa tan, mấy hôm liền sốt nhẹ, ăn không trôi gì hết.
Thời tiết nóng nực mà còn phải mặc áo dài quần dài, không dám lộ da thịt một chút nào, kể cả dấu răng trên gáy.
Quan Niệm dẫn Du Hàn ra vườn hoa phía sau, dưới ánh mặt trời gay gắt, tiếng ve kêu râm ran vang lên không ngừng nghỉ, khiến cậu ta như nhìn thấy nhiều đốm trắng bay qua bay lại trước mặt mình, vô cùng chóng mặt.
Du Hàn nói: "Cậu điều tra tôi?"
Quan Niệm lùi về bóng râm, nói thẳng: "Đúng vậy, tôi vẫn luôn điều tra anh. Kể cả chuyện anh đang nuôi con cho người khác, còn cả chuyện anh và vườn trưởng Ngư Duyên..."
Mặc dù Du Hàn không muốn liên quan một chút nào tới Quan Niệm, nhưng bị mạo phạm như vậy thì không nằm trong phạm vi chịu đựng của anh. Anh đã không còn là một Du Hàn bất lực của năm xưa từ lâu rồi.
Du Hàn trầm giọng nói: "Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng chọc tôi."
Anh nhìn chằm chằm vào Quan Niệm, "Cũng đừng có kéo Lâm Viễn vào, nếu không chuyện cậu sợ nhất sẽ lập tức xảy ra."
Quan Niệm khịt mũi coi thường, "Tôi sợ gì cơ?"
Du Hàn: "Chẳng phải cậu sợ nhất tôi sẽ sửa họ mình thành họ Quan sao?"
Quan Niệm mặt cắt không còn một giọt máu, nhất thời không giữ nguyên được phong thái nghiêm chỉnh nữa, "Anh sẽ không làm vậy đâu."
Du Hàn: "Làm sao cậu biết?"
Quan Niệm: "Chẳng phải anh thích cái tên Lâm Viễn kia lắm sao? Nếu anh trở lại nhà họ Quan, Quan Sóc Phong tuyệt đối không cho hai người ở bên nhau đâu."
Du Hàn: "Nói linh tinh ít thôi, vừa rồi cậu nói có ý gì?"
Quan Niệm lấy điện thoại di động ra ngoài, nhấn mở file ghi âm rồi giơ lên trước mặt Du Hàn, "Tự anh nghe đi."
...
Sau khi Quan Sóc Phong xuống xe, quản gia đến nhận lấy áo vest từ tay ông ta. Thời tiết hôm nay quá nóng, chỉ đi có một đoạn ngắn từ gara đến phòng khách thôi mà ông ta đã toát mồ hôi cả người.
Quan Sóc Phong có thể cảm nhận được rõ ràng trạng thái cơ thể mình đã không còn là tốt nhất nữa, ông ta thật sự rất muốn một người thừa kế có năng lực.
Chỉ là cả Du Hàn và Quan Niệm, mỗi người đều có khuyết điểm khiến cho người ta rất đau đầu và phiền muộn.
Quản gia nói: "Cậu chủ Quan và cậu chủ Du đang nói chuyện ở vườn hoa."
Quan Sóc Phong sững sờ, "Từ bao giờ quan hệ hai đứa nó tốt vậy?"
Quản gia: "Nghe người làm nói, cậu chủ Quan hỏi cậu chủ Du có muốn biết vì sao người yêu lại muốn chia tay thời cấp ba không."
Quan Sóc Phong cau chặt ấn đường, "Tiểu Niệm..." Ông ta thở dài, "Rốt cuộc vẫn không ra hồn."
Lúc này cửa kính vườn hoa bị đẩy ra thô bạo, Du Hàn khí thế