Có lẽ do Lạc Lâm Viễn sở hữu đôi mắt vừa to vừa long lanh nên khiến cậu dù có khí thế giương nanh múa vuốt thì trông dáng vẻ vẫn rất đáng thương.
Du Hàn thả lỏng lực tay, không khách khí nói: "Liên quan gì đến Nhậm Tự?" Anh không rõ rốt cuộc Lạc Lâm Viễn biết được bao nhiêu.
Nhưng giờ phút này, Lạc Lâm Viễn hoàn toàn không có tâm trạng trả lời câu hỏi của anh, cậu chỉ cảm thấy toàn bộ phần lưng mình đã râm ran, không biết có bao nhiêu thứ bẩn thỉu xuyên qua lớp áo bò lên da cậu, liệu lưng cậu có bị thối rữa không nữa!
Nghĩ như vậy, đôi mắt Lạc Lâm Viễn càng đỏ hoe, toàn thân run rẩy, cậu không dám động đậy nữa, sợ diện tích vi khuẩn bám vào càng rộng hơn.
Du Hàn thấy cậu không trả lời, chỉ nói: "Tốt nhất cậu đừng nói lung tung khắp nơi, chuyện này không liên quan đến Nhậm Tự."
Lạc Lâm Viễn hung dữ trừng Du Hàn, cãi: "Thế thì sao? Hai người các cậu vẫn đúng là có liên quan tới nhau chứ gì?"
Câu này khiến sắc mặt Du Hàn không được tự nhiên, ánh mắt anh nhìn chòng chọc vào Lạc Lâm Viễn, "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
Hơi thở của Lạc Lâm Viễn ngày càng gấp gáp, "Đưa áo cho tôi!"
Du Hàn: "Hả?"
Lạc Lâm Viễn: "Cởϊ áσ của cậu ra đưa cho tôi!" Cậu sắp toang rồi.
Du Hàn lùi lại phía sau vài bước theo bản năng, "Thì... Tôi không có cảm giác gì với cậu..."
Lạc Lâm Viễn: "Mẹ nó cậu đừng nhiều lời! Sau lưng tôi bẩn quá! Mau đổi áo cho tôi, nếu không đừng hòng tôi nói gì hết!"
Du Hàn hiểu ra đi tới, thái độ có phần chần chừ, cuối cùng vẫn giơ tay lên cởi cúc áo, vặn từng cái một xuống dưới, động tác nhanh chóng vạch ra mảng da thịt lớn trước ngực.
Ý thức của Lạc Lâm Viễn trở nên mơ hồ vì sự phát tác của bệnh sạch sẽ, hoàn toàn không còn sức lực đi thưởng thức cơ thể Du Hàn.
Bây giờ ngay cả suy nghĩ muốn gϊếŧ Du Hàn cậu cũng nghĩ tới.
Anh cởϊ áσ ra đưa cho cậu, nào ngờ Lạc Lâm Viễn giơ hai tay lên, giống như người tàn phế ra lệnh: "Cởi giúp tôi, tôi không muốn chạm vào cái áo này."
Du Hàn nhìn chằm chằm cậu, Lạc Lâm Viễn cũng không nể nang gì trừng lại, hai bên giằng co khoảng ba mươi giây, cuối cùng Du Hàn thở dài đầu hàng trước.
Anh nắm lấy vạt áo của Lạc Lâm Viễn, gỡ mũ của cậu xuống rồi thô bạo cởϊ áσ ra giúp cậu, cuối cùng còn mỉa mai nói: "Cần tôi giúp cậu mặc áo luôn không, công chúa nhỏ?"
Lạc Lâm Viễn lạnh mặt giật lấy áo của Du Hàn mặc vào, Du Hàn cao hơn cậu, chiều rộng bả vai cũng rộng hơn nên áo của anh lớn hơn cậu một cỡ, ống tay áo dài đến mu bàn tay.
Không chỉ vậy, mùi hương hỗn loạn thoảng mùi rượu của Du Hàn quấn lấy cơ thể Lạc Lâm Viễn, ngập tràn xâm chiếm hơi thở của cậu, khiến cậu càng thêm ý thức rõ ràng hương vị này thuộc về Du Hàn... Quả nhiên rất hỗn độn!
Gương mặt cậu tự dưng nóng bừng nhưng vẫn ngoài mạnh trong yếu nói: "Ai bảo cậu gọi tôi như vậy?" Ý cậu là cách gọi công chúa nhỏ.
Du Hàn mặc áo phông trắng của cậu vào, nói: "Vô tình nghe thấy bọn họ gọi cậu thế."
Nói xong, anh chợt vô thức mỉm cười: "Đúng là hợp thật."
Lạc Lâm Viễn thấy anh mặc áo của mình vào thì hỏi: "Ai bảo cậu mặc?"
Du Hàn kéo chiếc áo phông ngắn hơi chật trên người mình, "Cậu có lý chút đi, tôi cũng không thể cởi trần về nhà được."
Lạc Lâm Viễn trợn trắng mắt, "Được rồi! Cậu muốn mặc thì cứ mặc đi!" Nói xong xoay người muốn đi, kết quả cổ áo bị người túm lấy kéo ra sau.
Cách Du Hàn túm cổ áo cậu giống như xách đứa trẻ con khiến Lạc Lâm Viễn rất bất mãn, cậu giơ cùi chỏ lên muốn huých anh thì cánh tay bị nắm ngược lại.
Du Hàn thấy cậu ương bướng, ánh mắt có phần nguy hiểm, lại một lần nữa túm cổ áo cậu đè người lại, khi khoảng cách giữa lưng sắp áp lên tường, anh mới dừng tay, "Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Lạc Lâm Viễn bị uy hiếp như vậy, chỉ có thể khuất phục: "Cậu đừng kích động, có gì từ từ bình tĩnh nói!"
Tay còn lại của Du Hàn bóp mặt cậu, "Vì sao cậu nhắc đến Nhậm Tự? Trả lời câu hỏi của tôi, nếu không cẩn thận không chỉ cái lưng gặp xui xẻo thôi đâu."
Gần như cả gương mặt Lạc Lâm Viễn bị bàn tay đối phương ôm trọn, rõ ràng Du Hàn đang đe dọa cậu nhưng lực nắm lại không mạnh lắm, thậm chí cậu còn bị phân tâm ngửi được cả mùi hương khoan khoái nhẹ nhàng ngoài ý muốn từ lòng bàn tay anh, xen lẫn hương bạc hà.
Giọng cậu