Cuối cùng trận đấu tập cũng kết thúc, Phương Tiểu thở hồng hộc nhận nước Lạc Lâm Viễn đưa cho, giống hệt như chó chết ngồi phịch xuống cạnh ghế của cậu, "Phắc, tao cảm thấy hình như tao bị thầy Du ghim, nhưng mà tao không có chứng cứ."
Lạc Lâm Viễn: "Cậu ấy làm gì mày rồi?"
Phương Tiếu: "Cậu ta không chuyền bóng cho tao, còn chọc tao chạy khắp sân, ngày mai nhất định tao sẽ tàn phế cho coi, toàn thân đau điếng."
Mặc dù Lạc Lâm Viễn đang phiền muộn trong lòng vì Du Hàn và đám con gái hâm mộ anh, nhưng vừa nghe Phương Tiếu vu tội cho crush, cậu vẫn không thể làm lơ.
Nhóc không có lương tâm huých cùi chỏ sang, "Chẳng lẽ do mày chơi gà quá nên cậu ấy không chuyền cho mày sao? Sao có thể gọi là ghim được?"
Phương Tiếu ngước mắt nhìn ra xa, "Tao cảnh cáo mày nha, bây giờ cả người tao nhớp nháp mồ hôi bẩn, đừng có ép tao phải ôm mày một cái."
Nói xong, cậu ta dang hai tay, vẻ mặt dữ tợn tới gần Lạc Lâm Viễn. Thanh niên họ Lạc đề cao sự sạch sẽ và không gây gổ với mấy tên thô bạo nên đã đứng dậy bỏ trốn.
Cậu lẩn đi rất nhanh, Phương Tiếu định lôi cậu ngồi xuống thì suýt chút nữa ngã khỏi ghế. Lạc Lâm Viễn buồn cười dã man, hả hê đứng chống nạnh làm mặt quỷ về phía cậu ta. Chợt nhớ ra đang ở bên ngoài, cần phải duy trì hình tượng, cậu chỉ đứng đó cười chứ cũng không đỡ Phương Tiếu.
Mặc kệ Phương Tiếu đang gào to ở đó, cậu phóng tầm mắt tìm Du Hàn. Cậu muốn hỏi vì sao anh lại nhắm vào Phương Tiếu, trước đây quan hệ giữa hai người họ còn tốt lắm mà.
Chẳng phải với tính cách của Du Hàn, ai anh cũng đối xử tốt sao?
Cậu vừa mới tìm thấy Du Hàn thì va phải ánh mắt của đối phương, Du Hàn cũng nhìn sang chỗ cậu.
Sự trùng hợp này khiến trái tim Lạc Lâm Viễn đập nhanh trong phút chốc, thậm chí còn khiến cậu luống cuống tay chân. Phản ứng đầu tiên của cậu là di chuyển tầm mắt, sau đó lại nghĩ tại sao mình phải trốn, trốn để làm gì? Thế là cậu mở to hai mắt nhìn lại Du Hàn.
Du Hàn cách nửa sân bóng nhìn cậu hồi lâu rồi quay đầu đi, không để ý tới cậu nữa. Lạc Lâm Viễn dõi theo anh đến cùng, thấy anh cầm bình nước và cặp sách, chào tạm biệt những người khác, thậm chí còn vẫy tay với mấy cô gái đến xem anh chơi bóng nói tạm biệt, chỉ không hề quay lại nói bye bye với một mình cậu.
Lúc này Nhậm Tự đạp xe tới, cũng không hiểu tại sao lại đến đúng lúc như thế, trận đấu tập vừa mới kết thúc thì đến.
Nhậm Tự nhấn chuông xe về phía Du Hàn, anh đi về phía cậu ta. Nhậm Tự giơ tay nhận lấy cặp sách của Du Hàn, chồng lên cặp sách của mình để trong giỏ xe đạp.
Lạc Lâm Viễn hận không thể biến ánh mắt của mình thành thanh kiếm sắc bén, mạnh mẽ đâm vào người Du Hàn và Nhậm Tự, một nhát chém hai người tách ra, tự dưng dính sát vào nhau làm gì vậy!
Thực ra Du Hàn và Nhậm Tự cũng không sát nhau đến thế, một người đạp xe một người đi bộ, vì lý do an toàn nên cũng không thể đi gần nhau được.
Du Hàn đi chậm rãi, Nhậm Tự phải đạp xe nghiêng nghiêng ngả ngả vì muốn đợi anh.
Lạc Lâm Viễn không nhịn được nữa, đến khi bản thân lấy lại tinh thần thì cậu đã chạy ra cửa sân bóng rổ rồi.
Trên con đường nhỏ giờ tan học, mùa thu đã đến, lá vàng rụng xuống rất nhiều, rải đầy trên đất. Hai cậu học sinh trẻ trung mặc đồng phục đi cùng nhau, một trước một sau. Cảnh tượng hài hòa như một thước phim điện ảnh, hoàn mỹ tới mức khiến Lạc Lâm Viễn nghiến răng nghiến lợi.
Cũng không biết có phải do sự oán hận của Lạc Lâm Viễn phát huy tác dụng không, xe đạp của Nhậm Tự nghiêng đi, suýt chút nữa té ngã. Du Hàn kịp thời đỡ đầu xe, nói gì đó với cậu ta.
Lạc Lâm Viễn ngừng thở, nghĩ thầm Du Hàn tuyệt đối đừng có đạp xe, hình ảnh Nhậm Tự ngồi lên xà ngang cũng hơi lố quá rồi đó, trai thẳng như Du Hàn lại không thấy nghi ngờ gì sao? Anh không nhận ra Nhậm Tự có ý với mình ư?
Đúng vậy, Du Hàn có thể nhận ra cái gì chứ! Đến cả cậu thích anh mà anh còn không nhận ra!
Hình ảnh trong suy nghĩ của cậu cũng không xuất hiện, Nhậm Tự xuống xe đạp, dắt xe đi bên cạnh Du Hàn. Lạc Lâm Viễn nhìn theo mà đôi mắt cay cay, là do trừng mắt lâu chứ không phải cậu muốn khóc.
Cậu quay đầu tìm cặp sách của mình, cũng phải về nhà thôi. Phương Tiếu thấy cậu mặt mày như đưa đám thì hỏi: "Có muốn đi chơi game không?"
Lạc Lâm Viễn im lặng lắc đầu, cậu không có tâm trạng. Cậu gọi điện cho chú Trương, nhờ chú đến đón mình về nhà, tiện thể hỏi Phương Tiếu: "Có cần chú Trương đưa mày về nhà luôn không?"
Phương Tiếu: