Công việc nào cơ? Quan Sóc Phong quen biết Du Hàn sao? Những câu này hàm chứa ẩn ý riêng khiến Lạc Lâm Viễn nghe không hiểu, chỉ có thể đoán mò.
Nhưng không hiểu thì không hiểu, cũng không phải bị mù, rõ ràng Quan Sóc Phong đang ức hiếp Du Hàn. Chẳng phải chỉ từ chối nhận một món quà thôi sao, cần gì phải nói bóng nói gió như thế?!
Lạc Lâm Viễn sao có thể chịu trơ mắt nhìn Du Hàn bị đối xử như vậy, vừa định tiến thêm một bước thì bị bố kéo lại. Lạc Lâm Viễn giãy giụa, nói: "Bố, thả con ra!"
Lạc Đình sầm mặt, nghiêm khắc nói: "Đừng làm loạn, chuyện hiện tại không liên quan đến con!"
Sao lại không liên quan, đó là bạn trai cậu! Cậu đột nhiên hất tay Lạc Đình ra, vọt tới chỗ Du Hàn và Quan Sóc Phong, giơ một cánh tay lên làm ra tư thế mang tính bảo vệ, chắn cho Du Hàn ở sau vai mình.
Cậu khôn khéo nở một nụ cười giả dối vô cùng lịch sự, nhưng khí thế che chở đang tỏa ra từ người thì hoàn toàn ngược lại, còn ngọt ngào gọi một tiếng chú Quan, "Du Hàn vừa là gia sư vừa là bạn tốt nhất của cháu. Nếu cậu ấy thất lễ, cháu thay cậu ấy xin lỗi chú. Chú Quan cũng là người trưởng thành, sao phải làm khó một học sinh trung học, nói ra cũng mất hay."
Du Hàn ở phía sau di chuyển, dường như muốn vượt qua cậu. Lạc Lâm Viễn vội thò bàn tay ra phía sau túm lấy góc áo anh, nhẹ nhàng giật một cái, "Cháu không rõ chú Quan cung cấp cho Du Hàn công việc ra sao, nhưng nếu đã là công việc, chú cũng không nên dùng thái độ như vậy, không phải sao? Bây giờ là thời đại mới rồi, cấp trên cấp dưới cũng phải tôn trọng lẫn nhau, động một chút là sử dụng công việc để kiềm chế người khác, thủ đoạn này vừa vô vị vừa vô liêm sỉ đó ạ."
Tuy dáng vẻ Lạc Lâm Viễn ngoan ngoãn nhưng lời cậu nói lại rất bất kính, rành rọt rõ ràng, dù nhìn từ góc độ nào thì cũng đều như đang tát vào mặt Quan Sóc Phong. Cho dù quan hệ giữa ông ta và Lạc Đình tốt đến mấy thì khi bị trào phúng kiểu này, mặt mũi vẫn không nén được cơn giận.
Lạc Đình đi nhanh tới, lớn tiếng nói: "Lạc Lâm Viễn, về phòng của con đi!"
Lạc Lâm Viễn bị quát một câu, cơ thể hơi run lên. Cậu rất yêu Lạc Đình, cho nên bằng lòng vì nhà họ Lạc làm những việc cậu không muốn, ví dụ như từ nhỏ đã phải hiểu chuyện nghe lời, nói những câu chúc mừng khiến người khác vui vẻ để chiều lòng họ, duy trì dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ.
Hành vi bất kính trước mặt bạn bè của Lạc Đình rất khác thường, cũng là việc mà xưa nay Lạc Lâm Viễn chưa bao giờ biết làm. Cho dù cậu tùy hứng nhưng không bao giờ thể hiện trước mặt Lạc Đình, bởi vì cậu yêu bố của cậu, nhưng cậu cũng yêu Du Hàn như vậy.
Góc áo đồng phục mềm mại như khảm vào lòng bàn tay, là áo của Du Hàn, còn vương mùi hương của anh. Cậu như được tiếp thêm rất nhiều dũng khí, người thiếu niên khi yêu vừa kích động vừa dũng cảm vậy đấy, cậu phải bảo vệ Du Hàn.
Cho dù cậu rất sợ Lạc Đình thất vọng về mình, không thích mình nữa, cậu vẫn muốn nói: "Bố, bố không thể vô lý như vậy được."
Lạc Đình càng giận hơn, "Con xem con vừa nói gì đi, chú Quan là bề trên của con!"
Lạc Lâm Viễn mạnh miệng, "Bề trên cũng phải có dáng vẻ của bề trên! Chính chú ấy không hiểu phải tôn trọng người khác, còn muốn người khác tôn trọng mình!"
Lạc Đình sắp bị cậu chọc tức chết, "Con thì biết cái gì! Mau về phòng của con đi! Con quá tệ rồi đấy!"
Lạc Lâm Viễn đỏ ngầu cả mắt, "Bố mới tệ! Con biết tất cả mọi chuyện! Mấy người hùa vào bắt nạt bạn của con! Già đầu rồi còn ức hiếp một đứa trẻ! Bố, con quá thất vọng về bố!"
Lạc Đình chỉ cảm thấy mạch máu sau gáy sắp nổ tung vì Lạc Lâm Viễn, nhưng ông cũng không thể nói với cậu con trai không hiểu chuyện của mình rằng, đây là việc gia đình nhà người ta, con dính líu vào làm gì!
Nếu nói không chịu nghe thì phải trực tiếp động thủ, ông không thể để con trai mình làm xáo trộn chuyện gia đình nhà Quan Sóc Phong được. Ông bạn tốt này đã giúp đỡ ông rất nhiều trong cuộc đấu giá một mảnh đất.
Bây giờ người ta chỉ bảo ông giúp đỡ có một việc, ông rất hân hạnh trả ơn bằng cách này.
Lạc Đình chỉ muốn bắt Lạc Lâm Viễn nhốt về phòng, đợi lát nữa dỗ cậu xong rồi bắt cậu phải đi xin lỗi Quan Sóc Phong, như thế mới tạm ổn.
Tay ông còn chưa bắt được Lạc Lâm Viễn thì