Được nghe lời tâm tình ngọt ngào của thầy Du, trạng thái nhớ nhung của Lạc Lâm Viễn vẫn luôn kéo dài đến tận khi vào lớp. Uổng cho cẩu độc thân Phương Tiếu còn mất công lo lắng cho cậu, chỉ hận không thể đốt đuốc bùng cháy để xả giận.
Phương Tiếu mang cho Lạc Lâm Viễn bữa sáng được nấu từ nhà, chỉ sợ buổi sáng cậu không ăn sáng.
Lạc Lâm Viễn lại không thèm để mắt tới cháo của cậu ta, cậu được Du Hàn bón mỳ anh nấu cho no nê rồi, bụng vẫn còn ấm đây này.
Phương Tiếu trợn trừng mắt, "Chẳng phải Du Hàn với mày yêu nhau sao? Tại sao hai đứa mày ở bên nhau mà cứ như nuôi dưỡng trẻ con vậy hả?"
Lạc Lâm Viễn không phục, định phản bác lại thì bị câu "Mày đã làm được gì, giúp được gì cho Du Hàn chưa?" của Phương Tiếu chặn họng, nghĩ đi nghĩ lại, đúng là cậu chưa giúp đỡ anh được gì cả.
Kết quả suốt buổi học, Lạc Lâm Viễn cứ bận suy nghĩ, không nghe giảng, hoàn toàn ném câu nói thi cử không tiến bộ sẽ đổi gia sư của Lạc Đình ra sau đầu.
Càng nghĩ càng thấy Phương Tiếu nói đúng, không phải chỉ là chăm sóc một đứa trẻ con thôi sao? Lần đầu tiên đưa nhóc con bị bẩn về nhà tắm rửa, nấu mỳ cho nhóc con buồn bã vì bố mẹ cãi nhau vào ngày sinh nhật, dẫn theo nhóc con suýt bị cha già bạo lực gia đình trốn nhà đi. Quá trình qua lại giữa cậu và Du Hàn giống như làm việc thiện vậy.
Ngày hôm qua anh còn đưa cậu khóc hu hu giữa đường về nhà, tắm rửa sấy tóc rồi nhét bạn trai vào trong chăn, ôm rồi dỗ cậu ngủ, quả thực tình thương của cha cao như núi, đúng là thay đổi một cách kỳ lạ.
Du Hàn không biết mình đã thăng cấp thành người cha già trong lòng bạn trai nhỏ, nhắn tin WeChat hỏi han trong giờ học, rằng mặt cậu còn đau không.
Sáng sớm Du Hàn đã lăn trứng gà để mặt cậu bớt sưng, sau đó bôi cả thuốc tiêu sưng, đeo thêm khẩu trang, lấy cớ bị cảm mạo. Lạc Lâm Viễn như được hồi sinh, không cần phải giải thích với từng bạn học về gương mặt sưng vù của mình nữa.
Phương Tiếu hỏi cậu chuẩn bị quà gì tặng Hạ Phù, con mắt lộ ra khỏi khẩu trang của Lạc Lâm Viễn trợn tròn, cực kỳ hốt hoảng.
Cậu quên béng mất, Phương Tiếu khó tin nổi trừng cậu, "Mày có trái tim không đó hả? Dù sao cũng là bồ cũ, lại còn báo trước cho mày từ lâu, sao lại không mua?"
Đương nhiên là cậu đã mua rồi, còn chẳng phải do bỏ nhà đi vội vàng quá, quên mất phải xách theo cả hộp quà cất trong ngăn kéo sao?
Bây giờ về nhà cũng bất khả thi, Hạ Phù kéo những người đến tiệc sinh nhật của cô vào một nhóm WeChat, gửi tin nhắn báo tan học tập hợp rồi đi ăn luôn.
Phương Tiếu nghĩ kế cho cậu, bảo hay là buổi trưa tan học thì đi đặt bánh gato là xong.
Chọn một chiếc bánh kem màu hồng thật xinh xắn, cắm lên mười tám ngọn nến tượng trưng, vậy cũng thành một món quà.
Lạc Lâm Viễn hốt hoảng chứ không ngốc nghếch, buổi sáng cậu vừa nhận được lời cảnh cáo đầy sự ghen tuông từ Du Hàn, sao còn dám đi đặt bánh kem mang đến sinh nhật cho chủ tiệc, quá gây chú ý. Nói không chừng sẽ có người ồn ào nhắc đến chuyện hai người họ quay lại.
Quan điểm của cậu là, tình tan rồi thì không thể hợp lại được nữa, đã chia tay trực tiếp với nhau rồi, xùy xùy xùy, không may mắn gì cả, cứ nhắc đến chuyện chia tay là cậu không muốn nhớ lại.
Không tặng quà thì cũng không được, chỉ có thể đợi buổi trưa kéo Phương Tiếu ra ngoài đường mua vòng tay. Lúc trả tiền, cậu chủ Lạc vốn không biết trân trọng tiền muối dầu gạo, cuối cùng cũng bắt đầu biết xót ví.
Lạc Lâm Viễn cầm hai chiếc vòng tay, dựa vào gu thẩm mỹ của trai thẳng hỏi: "Hai cái này có gì khác nhau sao? Có gì hay mà tận hai ngàn tệ(*) vậy?"
(*) Khoảng 7 triệu VND.
Chị gái trong quầy nở nụ cười, không hề bối rối trước câu hỏi của cậu, trái lại rất dịu dàng nhỏ nhẹ đáp: "Đây là sản phẩm bán chạy nhất năm 2011 của bọn chị, rất nhiều anh chàng mua để tặng cho bạn gái."
Năm 2011 à, vậy thì đúng là sản phẩm bán chạy từ năm ngoái rồi.
Phương Tiếu nhìn đồng hồ, đến giờ vào lớp rồi, không còn thời gian để Lạc Lâm Viễn lần lữa nữa, "Chốt đơn cái này đi, đắn đo gì nữa. Trước đây mày đi mua toàn chọn không quá ba phút, sao hôm nay lại lề mề thế hả?"
Ai bảo bây giờ cậu nghèo, đương nhiên phải cân nhắc lâu hơn. Cuối cùng Lạc Lâm Viễn vẫn chọn mua chiếc màu hồng kia, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng giữ được mặt mũi rồi.
Xách theo túi giấy nhỏ, Lạc Lâm Viễn nhìn số dư còn lại trên Alipay, lòng đau như cắt, nghĩ thầm sáng mai phải nhờ Du Hàn mua ít thức ăn đi, một mặn một chay là đủ. Cậu lại nghĩ đến chuyện muốn dẫn Du Hàn ra ngoài ăn một bữa thật ngon, quả nhiên vẫn nên tiết kiệm lại.
Lúc tan học, một nhóm người tụ tập trước cổng trường, khoảng hơn mười người, nhao nhao ầm ĩ, Lạc Lâm Viễn dẫn theo Phương Tiếu định chen đến đứng cạnh Du Hàn. Kết quả vừa mới thấy người đứng cạnh anh thì bực bội gửi tin nhắn WeChat: "Chú ý lời anh nói, anh là người đã có gia đình rồi."
Điện thoại trong túi Du Hàn rung lên, anh vô thức nhìn vào đám người tìm kiếm, sau khi thấy Lạc Lâm Viễn mới lấy điện thoại từ trong túi áo ra, nhìn chằm chằm vào màn hình một lát rồi mỉm cười.
Lạc Lâm Viễn bĩu môi, sao Nhậm Tự cũng ở đây chứ, lại còn đứng gần thế nữa? Cậu có thể ghen không? Đây có tính là ghen tuông mù quáng không? Bởi vì Du Hàn đã nói đó chỉ là một hiểu lầm, anh và Nhậm Tự không có gì cả.
Không nên ghen tuông vô cớ, nhưng mà vẫn cứ thấy ghét.
Có điều buổi sáng Du Hàn ghen, cậu lại rất thích, nổi máu ghen đúng lúc cũng hay ho lắm đó.
Tin nhắn nhảy ra trên khung chat, Du Hàn nói: "Qua đây."
Lạc Lâm Viễn lập tức đi qua, nghe lời vô cùng, đứng bên cạnh Du Hàn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng mặt mày lại cứ cười toe toét. Nhậm Tự chào cậu, cậu kiêu ngạo gật đầu một cái, lại cảm thấy không thể quá lạnh lùng, dù sao đây cũng là anh em của bạn trai nên đáp lại một câu bắt chuyện.
Phương Tiếu và Dương Tịch đứng thì thầm với nhau ở bên cạnh, nghe Phương Tiếu kể, Dương Tịch theo đuổi con gái lớp bọn họ thất bại, đang trong giai đoạn phiền muộn vì thất tình.
Nhưng Lạc Lâm Viễn lại thấy Dương Tịch đấu võ mồm đến là vui vẻ cùng Phương Tiếu, không nhận ra sự buồn bã nào luôn.
Kết quả từ chỗ ăn chuyển đến KTV, bản tính của Dương Tịch đã bại lộ, cậu ta hát cả đống ca khúc dành cho người thất tình, còn uống rất nhiều bia.
Dương Tịch ôm micro, khóc nức nở hát tình ca phơi bày nội tâm, mặt mũi cũng mất sạch.
Lạc Lâm Viễn tìm được cơ hội, trong tiếng gào khóc thảm thiết của Dương Tịch lấy quà tặng ra. Lần trước Hạ Phù giận vì bị cậu thẳng thắn, lần này đối mặt với cậu thì biểu cảm tỏ ra rất xấu hổ.
Bạn bè của Hạ Phù đều ngoảnh đầu theo dõi, nhìn thấy vòng tay thì ồ lên, "Sao cậu biết Hạ Phù thích cái này? Lần trước cô ấy mới cho bọn tôi xem đấy."
Sao mà