Bầu trời đã hoàn toàn tối mịt, biệt thự nhà họ Lạc bị hai người bỏ lại phía sau, càng ngày càng xa, cuối cùng chỉ còn lại một chấm nhỏ. Lòng bàn tay Lạc Lâm Viễn rịn mồ hôi, bây giờ cậu mới cảm nhận được sự căng thẳng, môi cũng khô nẻ, ánh mắt không ngừng trôi ra đằng sau theo cơn gió. Đây là lần đầu tiên cậu cãi nhau với Lạc Đình đến mức này.
Cũng không thể nói là hối hận, phải là hoảng hốt. May mà Lạc Đình không đuổi theo, cậu đi bên cạnh Du Hàn, ánh trăng sáng bao phủ một bên bả vai của chàng trai, trông rất dịu dàng.
Du Hàn cảm nhận được ánh mắt cậu, ấn ngón cái lên lòng bàn tay ẩm ướt của cậu, "Sợ à?"
Tay Lạc Lâm Viễn bị ấn lên, cảm giác như trái tim mình cũng hõm xuống một mảng, "Không sợ, em đã nói em muốn thương anh rồi."
Du Hàn nghe câu này xong, có vẻ như cụp mi xuống vì không chịu nổi, vành tai và hai gò má đều ửng hồng, trông dáng vẻ ngại ngùng của anh kìa, bên môi còn nở nụ cười không kìm nén được, đã vậy Du Hàn còn không dám nhìn cậu nữa... Thực sự là đáng yêu chết đi được, trái tim Lạc Lâm Viễn đập thình thịch vì rung động.
Du Hàn đưa cậu về nhà, lấy áo phông và quần lần trước cậu mặc để cậu làm áo ngủ. Lạc Lâm Viễn đến nhà Du Hàn không phải lần đầu, nhưng đây lại là lần đầu tiên đến với thân phận bạn trai, cho nên cậu vẫn thấy hồi hộp lắm.
Cậu ngồi trên ghế sô pha, ôm quần áo ngoan ngoãn nói: "Anh mau đi làm đi, em ở đây một mình là được rồi."
Du Hàn không đáp lời mà dẫn cậu vào phòng tắm. Anh xả nước nóng ra trước, sau đó đưa cho cậu một chiếc khăn lông lớn, "Đồ mới, giặt sạch phơi khô rồi, có thể dùng."
Lạc Lâm Viễn vùi mặt vào chiếc khăn tắm màu vàng nhạt một cách vô thức, góc khăn còn thêu hoa hướng dương rực rỡ, vừa mềm vừa ấm, còn có mùi hương thơm thơm.
Cậu ôm khăn tắm cười khúc khích, "Ngay cả khăn tắm cũng mua cho em rồi, sao anh biết nhất định em sẽ tới nhà anh?"
Du Hàn nói: "Không thích đến nhà anh sao?"
Lạc Lâm Viễn: "Thích! Em thích anh thật mà, cũng thích nhà của anh nữa."
Lạc Lâm Viễn tỏ tình quá tự nhiên, còn rất bất ngờ, Du Hàn nắm tay thành quyền che trước môi, lúng túng ho một tiếng, "Nhanh đi tắm đi, anh chờ em ở ngoài."
Chỉ một câu thôi mà lại khiến Lạc Lâm Viễn đỏ mặt tim run, cậu không phải chỉ là một thằng nhóc ngây thơ không biết gì, con trai với con trai thế nào cậu cũng tra cứu trước rồi. Trước đây cảm thấy sẽ không chấp nhận được, bây giờ cũng không thấy khá hơn mấy.
Cậu và Du Hàn, hẳn là cậu ở dưới rồi, sau đó nơi ấy của Du Hàn... Có phải cậu nên chuẩn bị trước một chút không?
Nghĩ đến việc phải nhét ngón tay vào nơi đó, Lạc Lâm Viễn liền muốn khóc. Cậu vừa tắm rửa vừa suy nghĩ linh tinh, đắn đo như thế có nhanh quá không, lỡ như Du Hàn muốn, liệu cậu có khước từ anh không? Chắc cậu không thể từ chối được rồi.
Dù sao trải qua chuyện này chỉ là sớm hay muộn thôi, cậu muốn hoàn toàn có được Du Hàn, Du Hàn thế nào cậu đều muốn, lòng tham không đáy của cậu đang ra sức đòi hỏi. Nếu như anh là con rắn, thậm chí cậu còn muốn giấu anh vào bụng mình, chỉ là bảo bối của một mình cậu, không ai có thể nhìn thấy được.
Lạc Lâm Viễn nhẫn nhịn cảm giác khó chịu sờ vào nơi ấy rồi rửa bằng nước rất lâu, thành công tự khiến mình khóc.
Cậu thật sự không làm được, chuyện bẩn thế này vẫn nên để Du Hàn làm mới ổn! Cậu không chịu được đâu.
Vì thế Du Hàn đang nấu mỳ ở bên ngoài chào đón một Lạc Lâm Viễn toàn thân nóng hầm hập như vừa mới ra lò, mí mắt đỏ hoe, nhìn là biết ngay vừa mới khóc.
Du Hàn đau lòng, cũng rất hối hận, anh còn chưa đủ trầm ổn bình tĩnh, nếu như lúc đối mặt với Quan Sóc Phong mình lý trí hơn một chút thì tốt rồi. Rõ ràng trước đó anh đã làm rất tốt, hoàn toàn coi ông ta như người lạ.
Khi Quan Sóc Phong nhắc đến công việc dạy kèm này có liên quan đến ông ta, đây là lần đầu tiên Du Hàn do dự, cũng khó có thể chấp nhận. Nếu như là trước đây, anh sẽ không hề chần chừ bỏ ngay những công việc có liên quan đến ông ta.
Thái độ của bà ngoại