Khi thế giới của Lạc Lâm Viễn dần dần sụp đổ thì Du Hàn cũng không khá hơn là bao.
Vất vả lắm mới thấy bà ngoại được đưa ra từ phòng cấp cứu, vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh, bác sĩ chủ trị tìm anh, khéo léo nói bà lão không còn nhiều thời gian nữa, các cuộc phẫu thuật liên tục đủ khiến cơ thể khỏe mạnh của một người trưởng thành hao mòn, huống hồ đây là một bà lão hơn năm mươi tuổi.
Ý chí muốn sống của bà ngoại rất mạnh mẽ, thế nhưng sinh mệnh do trời định, bà ngoại đã đến lúc, so với ở lại bệnh viện thì chẳng bằng nên về nhà.
Bác sĩ quen Du Hàn đã lâu, biết rõ anh còn là trẻ con, vẫn đang đi học nên đưa ra đề nghị với anh, bảo anh đưa bà cụ đến phòng chăm sóc đặc biệt trước khi lâm chung.
Ông vừa dứt lời, chỉ thấy chàng trai trẻ trước mặt rưng rưng hai mắt, sau đó nhanh chóng mím môi kìm nén, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ông thở dài, vỗ vai Du Hàn, "Bà ấy cũng không dễ dàng gì, những tháng ngày cuối đời của bà, cháu cố gắng ở cạnh bà ấy."
Du Hàn nhẫn nhịn hỏi: "Có thể... tiếp tục trị liệu được không ạ? Sáng hôm qua tinh thần bà ngoại còn rất minh mẫn, bà còn nói cháo cháu nấu ăn không ngon, bà muốn tự làm..." Anh không nói nổi nữa, lau mu bàn tay lên khóe mắt, nói lời xin lỗi với bác sĩ rồi đi ra ngoài bình tĩnh lại.
Khi phát hiện ra ảnh chụp Lạc Lâm Viễn bị phát tán, Du Hàn muốn đi tìm cậu ngay lập tức. Thế nhưng đôi chân anh cứ như bị đúc sắt, không thể nào nhúc nhích được.
Du Hàn nhìn vào phòng bệnh nơi bà ngoại còn đang hôn mê truyền dịch nằm trên giường, anh gọi điện cho Lạc Lâm Viễn.
Nếu như có thể, anh càng hi vọng mình mới là người bị công khai chứ không phải khiến người bên cạnh anh bị tổn thương.
Nếu anh cẩn thận hơn thì tốt quá, Lạc Lâm Viễn sẽ không bị chụp. Ngày bà ngoại xảy ra tai nạn xe, anh ở bên cạnh bà thì tốt quá, bà cũng sẽ không phải chịu khổ như bây giờ.
Sự áy náy và bất lực nhấn chìm anh.
Anh không bảo vệ được ai, không làm được gì cả.
Du Hàn đứng trên hành lang bệnh viện, gặp người giám hộ của cô gái trẻ nằm giường bên cạnh bà ngoại, là bố của cô ấy. Cô gái cũng bị tai nạn xe, trở thành người thực vật, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Mỗi ngày chú đều đến đây trông nom, cũng đã quen Du Hàn được một khoảng thời gian.
Ông chú nhìn biểu cảm trên gương mặt Du Hàn mà giống như thấy chính bản thân mình tỉnh lại vào mỗi sáng, nhìn vẻ mặt vừa tuyệt vọng vừa thống khổ của bản thân trong gương, thất vọng và chán chường với cuộc sống không tả nổi.
Ông chú vỗ vai Du Hàn trấn an anh, rút ra điếu thuốc hỏi anh có muốn hút không. Ông nói: "Hút một điếu sẽ khá hơn, cháu sẽ thoải mái hơn rất nhiều."
Đúng là một lời đề nghị rất hấp dẫn, Du Hàn nhìn một lúc nhưng rồi vẫn từ chối. Anh nói: "Người yêu cháu không chịu được mùi thuốc, sức khỏe cậu ấy không tốt."
Ông chú thấy Du Hàn vẫn còn là học sinh mà đã chịu bỏ thuốc lá vì người yêu, muốn cười nhưng lại cảm thấy không đúng lúc, chỉ có thể tiến thoái lưỡng nan giữ khóe miệng cứng nhắc, cất thuốc lá đi. Ông vỗ nhẹ bả vai anh, "Khá lắm, lần sau nhớ dẫn tới cho chú xem, quen nhau đã lâu, nói thế nào chú cũng gần thành chú của cháu rồi đấy."
Đương nhiên là chú rồi, khi anh khó khăn nhất, là ông chú này đã giúp đỡ anh bằng cách nộp trước một phần chi phí thuốc thang.
Ông chú nói, mọi người đều vất vả cả, có thể giúp đỡ lẫn nhau được chút ít thì nên giúp.
Rõ ràng đều là người lương thiện, thế nhưng cuộc sống lại lựa chọn đối xử không hề tốt với bọn họ chút nào.
Du Hàn lấy từ trong túi áo ra một viên kẹo, là loại có nhân mà Lạc Lâm Viễn thích nhất, anh xé bao bì, nhét kẹo vào trong miệng, nếm thử hương vị yêu thích của cậu.
Có thể khiến anh bình tĩnh lại không chỉ là điếu thuốc mà còn có chiếc kẹo của Lạc Lâm Viễn.
Vị ngọt ngào tan ra nơi đầu lưỡi, chung quy vẫn phải đối mặt với cuộc sống, anh lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ rất lâu mới chậm rãi nhắn tin WeChat.
Hôm ấy ở bệnh viện rất bận bịu, thỉnh thoảng có y tá thay thuốc đi ra từ phòng bệnh, ai cũng có thể nhìn thấy cậu nam sinh đứng cuối hành lang, tay vịn lên song sắt cửa sổ, lặng thinh nhìn chăm chú điện thoại di động trong tay. Ánh mặt trời mùa thu dịu dàng đến vậy nhưng cũng không thể khiến cậu ấy ấm áp hơn một chút nào.
Sự cô đơn và buồn bã nặng nề ấy khiến cho người chứng kiến đều xót xa trong lòng.
Du Hàn thoát khỏi ứng dụng WeChat, bấm một số điện thoại. Không lâu sau, bên kia máy đã nhận, Quan Sóc Phong hỏi anh có việc gì.
Vật đổi sao dời, anh đã từng lạnh nhạt với Quan Sóc Phong, còn bây giờ người bị lạnh nhạt lại trở thành anh. Du Hàn không cảm thấy gì, đối với anh mà nói, Quan Sóc Phong vẫn không phải một người quá quan trọng, anh không hề cảm thấy tổn thương bởi một người không liên quan.
Anh thản nhiên nhờ vả, thản nhiên đến mức Quan Sóc Phong cảm thấy đứa trẻ này giống hệt như chính ông ta.
Quan Sóc Phong không đồng ý ngay mà đưa ra điều kiện: "Sau này đều nghe theo sắp xếp của bố sao?"
Du Hàn: "Còn phải xem ông sắp xếp thế nào."
Quan Sóc Phong: "Bây giờ là con đang có việc muốn nhờ vả bố."
Du Hàn: "Ông cũng có thể lựa chọn không giúp tôi."
Quan Sóc Phong nhất thời không thốt nên lời, "Con thật sự tự tin khi dám thách thức bố."
Sau khi cúp cuộc gọi với Quan Sóc Phong, Du Hàn gọi cho Phương Tiếu để hiểu rõ tình hình trước mắt. Trong hình chỉ có một phần bả vai anh, nghe Phương Tiếu thuật lại chuyện xảy ra, anh im lặng nhớ kỹ tên mấy kẻ kia.
Phương Tiếu thay đổi ngữ điệu, nói: "Vốn dĩ tôi cũng rất giận, mấy thằng kia về lớp còn cợt nhả, nói chúng nó trừ hại vì dân, là Lạc Lâm Viễn không đứng đắn làm đồng tính, vì sao giáo viên còn phạt chúng nó."
Kết quả không bao lâu sau khi cười xong, tất cả bọn họ đều bị thầy chủ nhiệm gọi đến văn phòng, phạt kiểm điểm năm nghìn chữ, tội đánh nhau trong trường, lỗi rất nặng. Lúc quay về, những kẻ kia mặt mũi đều đen thui, đã bị cảnh cáo rồi nên cũng không dám nói nhăng nói cuội nữa.
Phương Tiếu nói: "Du Hàn, Tiểu Viễn được mẹ cậu ấy đưa đi rồi, tôi không biết khi nào cậu ấy mới có thể bình tĩnh lại. Nếu như có thể, cậu mau đến thăm cậu ấy đi."
Du Hàn đáp lại một tiếng sẽ đến, sau đó xoay người về phòng bệnh.
Cùng lúc đó, anh cũng nhận được tin nhắn của Lạc Lâm Viễn. Cậu nói cậu yêu anh, yêu hơn rất nhiều so với anh biết.
Du Hàn đọc chăm chú hàng chữ kia, nhẹ nhàng hôn lên nó, anh cũng thế, anh yêu cậu hơn rất nhiều so với cậu biết.
Lạc Lâm Viễn nằm ở nhà mấy ngày, Lâm Thư cũng mặc kệ cậu, trở về vẫn chứng nào tật nấy, tự nhốt bản thân trong phòng vẽ tranh. Cậu ở bên ngoài chờ đợi trong run sợ, không biết khi nào Lạc Đình sẽ về.
Cậu và Du Hàn không thể nói là cắt đứt, nhưng cũng không liên lạc thường xuyên, khi ấy cậu còn không biết rốt cuộc Du Hàn muốn làm gì, mãi đến khi Phương Tiếu báo tin tức động trời cho cậu biết.
Lạc Lâm Viễn đang ngồi ở vườn hoa sau ăn bánh quy, thấy hàng dấu chấm than Phương Tiếu nhắn tới tấp thì suýt chút nữa cắn vào lưỡi.
Du Hàn đánh nhau với người ta, đánh rất tàn nhẫn, tới mức phải nhập viện, bởi vậy suất tuyển thẳng của anh cũng mất luôn.
Lạc Lâm Viễn đứng phắt dậy, choáng váng đầu óc suýt nữa ngã xuống. Cậu cầm điện thoại chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa gọi cho Du Hàn, có tín hiệu, nhưng Du Hàn lại không chịu nhận điện thoại của cậu.
Lạc Lâm Viễn không thể làm gì khác là gọi cho Phương Tiếu, Phương Tiếu nhận