Cuối tuần, Chu Diêu tới căn hộ của Kỳ Tuân mà sợ hết hồn.
Nơi vốn đã đủ loạn lại càng loạn hơn nữa, trên ghế sô pha cùng trên sàn phòng khách tán loạn trang giấy, Thùng Cơm có thể coi là một con chó sạch sẽ, rõ ràng là phải sinh tồn trong kẽ hở, cực kỳ đáng thương co rúc trong góc nhà, thấy Chu Diêu tới thì thân thiết lắc lắc đuôi chạy tới.
Kỳ Tuân mở cửa cho Chu Diêu xong thì không nói tiếng nào đỉnh cái đầu tổ chim đi vào WC, dáng dấp lôi thôi lếch thếch… thôi bỏ đi, cho dù mới chui ra từ vũng bùn thì vẫn có một đám người ôm mặt thét chói tai là ‘soái quá’ mà thôi, dù sao thì đẳng cấp nhan sắc chính là ở chỗ đó…
Chu Diêu nói: “Wow, anh làm sao vậy… linh cảm phun trào hả?”
Thấy Kỳ Tuân không đáp, Chu Diêu khom lưng nhặt hai tờ lên xem thử.
Là ca từ bài hát, Chu Diêu thử ngâm nga hai câu, thầm nghĩ, ôi chao, từ khi nào anh Kỳ lại bắt đầu viết tình ca lãng mạn như thế này chứ?
Chu Diêu vui tươi hớn hở xem tờ thứ hai, nhìn một hồi, ui, tình ca sầu thảm.
Lại nhặt tờ thứ ba, wow, ngày càng bi thảm hơn rồi!
Nhặt tờ thứ tư—- ách, sao tự dưng biến thành rock & roll đen tối rồi…
Tờ thứ năm, trời ơi, tử vong chết chóc luôn rồi!
Xem xong vài tờ, Chu Diêu bắt đầu hỗn loạn, cái người trong WC rốt cuộc đã trải qua chuyện gì vậy? Sao từ tình ca hường phấn biến thành tử vong hắc ám thế này? ? ?
Vừa vặn lúc này Kỳ Tuân đi ra, sâu kín nhìn chằm chằm Chu Diêu hỏi: “Cậu cảm thấy bài nào ổn?”
Chu Diêu nhìn lại mấy tờ đấy, ánh mắt thực tự nhiên bị bản tình ca ngọt ngào hấp dẫn.
Nhớ tới vị nào đó trên mạng, thực hạnh phúc nói: “He he, đương nhiên tình ca tốt hơn, trước đây chúng ta hát rock & roll nhiều rồi, thỉnh thoảng cũng có thể thử tình ca một chút!”
Kỳ Tuân: “Ha hả.”
Chu Diêu không phát hiện giọng điệu kỳ lạ của Kỳ Tuân, vẫn vui tươi hớn hở khen bài tình ca kia: “Anh Kỳ, anh viết tình ca cũng lợi hại thật.”
Kỳ Tuân ngồi trên sô pha tự rót cho mình một ly nước, bình tĩnh hỏi: “Gần đây cậu vui vẻ lắm à?”
Vẻ mặt Chu Diêu thực ngọt ngào: “Cũng tạm!”
Kỳ Tuân: “Ở chung với người trên mạng kia thế nào?”
Chu Diêu đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, cầm nhạc phổ che mặt mình, giọng nói ngại ngùng: “Cũng tốt lắm!”
Kỳ Tuân: “Hai người không cãi nhau à?”
Chu Diêu vội vàng bỏ tờ nhạc phổ xuống, mặt đỏ tới tận mang tai nói: “Em đã nói là tốt rồi mà!”
Ngượng ngùng nói xong, Chu Diêu nhìn kỹ lại thì phát hiện Kỳ tuân mỉm cười cực kỳ vặn vẹo nhìn mình chằm chằm, cậu không khỏi bị dọa giật mình, mồ hôi lạnh túa ra— người này nãy giờ vẫn dùng vẻ mặt này nhìn cậu sao?
Sao giống phim kinh dị vậy?
Chu Diêu thận trọng hỏi: “Anh Kỳ, sao anh nhìn em như vậy?”
Kỳ Tuân từ trong kẽ răng phun ra một câu: “Hai cậu có đi vào hoạt động Ôn Nhu Hương kia chơi không?”
“Ôn Nhu Hương?” Chu Diêu đáp: “Có, sao vậy anh Kỳ? Bọn em chẳng thấy gì cả, sau đó bọn em lên diễn đàn tìm hiểu một chút mới biết là xảy ra chuyện gì, anh Kỳ hỏi chuyện này để làm chi vậy? Anh với người trên mạng kia cũng đi hả?”
Kỳ Tuân vừa nghe thấy nhóm Chu Diêu không thấy gì cả liền tức tới đen mặt.
Xem đi, đám Chu Diêu cũng giống như anh, không thấy người nào cả!
Mà Oa kia thì sao chứ, hơn mười! Là hơn mười!
Này cũng quá hoa tâm rồi đi?
Kỳ Tuân đã không còn tâm tình để ý tới Chu Diêu nữa, che miệng lại suy nghĩ tới nhân sinh.
Từ tối qua tới giờ, anh thật sự tức tới mức trong đầu loạn thành một đoàn.
Sau khi logout, Oa kia thật sự không onl nữa, cũng không biết hôm nay có login hay không, hay là hôm nay cũng tiếp tục trốn tránh anh?
Chờ Oa kia lên mạng, anh nhất định phải dạy dỗ một trận ra trò, dạy…
Lúc này Chu Diêu cũng nhận ra được chút gì đó, liền hỏi: “Anh Kỳ, không lẽ anh cãi nhau với vị trên mạng hả?”
Kỳ Tuân nhấc mắt liếc nhìn Chu Diêu, không mở miệng.
Chu Diêu xem là đối phương ngầm chấp nhận, giật mình nói: “Anh vì chuyện này mà tức giận đến như vậy hả?”
Kỳ Tuân âm trầm nói: “Đổi lại thành cậu thì cậu cũng sẽ tức điên thôi.”
Chu Diêu sửng sốt, ngơ ngác nói: “Sẽ không nha, chỉ là chuyện trên mạng thôi, nghiêm túc như vậy làm chi chứ?”
Kỳ Tuân buông tay xuống, nhìn Chu Diêu nói: “Cậu cảm thấy mình bây giờ vẫn chưa đủ nghiêm túc?”
Chu Diêu triệt để sửng sốt.
Kỳ Tuân không phải một người vì ở trên mạng mà tùy tiện động tâm.
Ngay từ lúc bắt đầu, anh đã rất nghiêm túc với Oa kia.
Nói ra, NPH trò chơi ‘Chiến Quốc’ này dùng sóng điện não của người chơi để đo ‘giá trị động tâm’, nhưng sự ‘động tâm’ này chính là thật, sao có thể là giả?
Chỉ có chính người chơi cho là ‘giả’ mà thôi, về phần bọn họ có hối hận khi xem đó là giả mà làm ra quyết định hay không, Kỳ Tuân không biết, ngược lại ngay từ ban đầu anh đã biết rõ chính mình rất nghiêm túc.
Cũng vì thế, lần gặp Thang thái tử ở Vạn Quốc Hội, anh mới nói với đối phương là ‘đừng tưởng chỉ có một mình mình nghiêm túc’.
Anh rất tĩnh táo, cực kỳ tỉnh táo nói ra câu nói này.
Anh không biết Oa Oa nghĩ