Cuộc đời của Nhạc Hàm đã biến hóa nghiêng trời lệch đất khi cậu học lớp mười hai, từ đó về sau cậu phải nhận đủ ánh mắt soi mói cùng giễu cợt ở trong trường.
Vu Mạn Mạn chính là một trong số những kẻ khinh bỉ, coi thường, bạo lực học đường với cậu mà không thèm che giấu.
Lúc biết Vu Mạn Mạn cũng vào T đại, Nhạc Hàm đã hối hận khi thi vào trường này.
Không phải cậu sợ học chung trường với cô gái này, dù sao mẹ của Vu Mạn Mạn cũng là người hiểu chuyện, sau khi bị cô Lư và mẹ mình giáo dục, ngoại trừ dùng lời nói châm chọc, khiêu khích cậu, Vu Mạn Mạn quả thực đã không còn dám làm gì Nhạc Hàm nữa.
Nhạc Hàm chỉ cảm thấy phản cảm mà thôi, một trường danh tiếng như T đại vẫn có mặt tối của nó, vậy mà lại để một người không có thành tích không có nhâm phẩm, chỉ cần tiền là có thể tiến vào.
Có rất nhiều chuyện mà giáo dục không thể thay đổi, mà người cho dù được giáo dục vẫn không thể thay đổi cũng có rất nhiều.
Vu Mạn Mạn tuyệt đối chính là ví dụ điển hình nhất.
Hung hăng càn quấy làm rất nhiều chuyện nhưng chưa bao giờ tự sám hối, tự cho là hai chữ ‘xin lỗi’ từ miệng mình nói ra quý giá cỡ nào, giá trị cỡ nào, mà không nghĩ tới người ta có cần lời xin lỗi không hề có chút thành ý này hay không.
Nhạc Hàm chưa từng sợ bọn họ.
Nhạc Hàm cũng không cần lời xin lỗi của bọn họ.
Vì vậy giờ phút này, cậu chỉ bình tĩnh nhìn Vu Mạn Mạn, hỏi ngược lại: “Cô nghĩ tôi cần à?”
Lúc Nhạc Hàm chuẩn bị trả lời, Vu Mạn Mạn vô thức khẩn trương, hai tay nắm chặt thành quyền.
Đây đúng là lần đầu tiên trong đời cô nói xin lỗi người khác, cho dù là mẹ mắng hay đánh thế nào, cô cũng kiên trì tới cùng, tuyệt đối không nhận thua, dù sao thì ba cũng luôn đứng về phía cô, chỉ cần cố gắng kiên trì chờ tới lúc ba chạy tới thì không ai có thể ép cô làm chuyện mà cô không muốn.
Cô chưa từng biết nói xin lỗi là cảm giác gì, thẳng đến lúc này, Vu Mạn Mạn kinh ngạc phát hiện mình vậy mà lại có chút thấp thỏm.
Nghe Nhạc Hàm đáp lại, trái tim cô nảy lên một cái, có chút ngạc nhiên, nhất thời có chút không còn tâm tình chú ý tới chuyện ca hát của Kỳ Tuân, phẫn nộ nói: “Có ý gì? Tôi xin lỗi còn chưa đủ à?”
Trong bối cảnh âm nhạc, âm thanh của Nhạc Hàm rõ ràng truyền vào trong tai Vu Mạn Mạn: “Tôi không cần lời xin lỗi của cô, cũng sẽ không tiếp nhận lời xin lỗi của cô.”
Vu Mạn Mạn gần như nghẹn lời, có chút không hiểu Nhạc Hàm đang nói gì.
Không cần cô xin lỗi?
“…vậy cậu muốn gì?” Vu Mạn Mạn hỏi.
Nhạc Hàm lãnh tĩnh nói: “Tôi không muốn gì cả, chỉ muốn không gặp lại cô.”
“Cậu…” Trước giờ Vu Mạn Mạn chưa từng bị người ta nói như vậy, nhất thời gương mặt đỏ bừng, cảm thấy cực kỳ mất mặt: “Có cần như vậy không chứ? Cứ như tôi đã làm chuyện xấu xa không thể tha thứ vậy! Cậu là con trai, có thể rộng lượng một chút không?”
“Cậu là con trai?” Nhạc Hàm lặp lại, phì cười.
Trước sự việc năm mười hai, Vu Mạn Mạn cùng Nhạc Hàm có thể coi là bạn học hai năm cấp ba.
Tuy bình thường không quá để ý tới nam sinh này nhưng Vu Mạn Mạn cũng có chút ấn tượng về Nhạc Hàm.
Cô nhớ kỹ nam sinh này rất mềm yếu, rất dễ khi dễ, đến khi chuyện kia xảy ra— khi đó, cô mới phát hiện nam sinh thoạt nhìn mềm yếu lại hèn nhát này lại có một mặt cứng như thiết bản như vậy.
Nhạc Hàm như vậy từng làm Vu Mạn Mạn cảm thấy kinh sợ, nhưng chuyện đã qua khá lâu rồi, Vu Mạn Mạn sớm đã quên mất cảm giác khi đó, mà bây giờ nghe giọng điệu của Nhạc Hàm, cảm giác ngày trước một lần nữa bùng lên, làm da đầu cô cũng có chút tê dại.
Nhạc Hàm chậm rãi nói: “Cậu là con trai sao lại không thích con gái, cậu là con trai sao cả ngày cứ nghĩ tới chuyện yêu đương vậy, cậu là con trai, có thể đừng ẻo lả vậy không, cậu là con trai, cậu là con trai, cậu là con trai—“
Vu Mạn Mạn nuốt nước miếng.
Nhạc Hàm không nói nữa, chỉ cười, mà nụ cười chỉ đầy châm chọc.
Vu Mạn Mạn cùng đám người kia chặn cậu ở trong nhà vệ sinh nam, sau đó chỉ huy đám nam sinh cởi quần cậu, lại còn càn rỡ cùng người bên cạnh trò chuyện vui vẻ, cô ta căn bản không phải muốn nhắc nhở cậu là con trai, ngược lại muốn lột đi sự tôn nghiêm của đàn ông khỏi người cậu.
Đại khái cũng hồi tưởng lại chuyện lần đó, Vu Mạn Mạn mím môi.
Lúc bị kéo tới văn phòng giáo viên khiển trách một trận, Vu Mạn Mạn cũng không hề lo lắng, thế nhưng giờ phút này, không biết vì sao lưng cô lại túa ra một tầng mồ hôi.
Trong lúc lơ đểnh ngẩng đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang ca hát trên đài, Vu Mạn Mạn có chút đuối lý.
Cô thấp giọng nói: “…cũng không nói sai mà.”
Nhạc Hàm lạnh lùng nhìn cô ta, đứng dậy.
Vu Mạn Mạn thấy Nhạc Hàm muốn đi liền vội vàng đứng dậy theo, kéo cậu lại: “Cậu đừng đi mà!”
Nhạc Hàm nhíu mày, hất tay.
Động tĩnh bên bọn họ lập tức làm Kiều Duệ chú ý, bàn tay đang gảy đàn ngừng lại, Kỳ Tuân liền quay đầu nhìn qua.
Kiều Duệ tỏ ra buồn bực, nhưng không tới hai giây đã tiếp tục gảy đàn, Kỳ Tuân hát xong thì đứng dậy nhìn về phía Nhạc Hàm, nói với Kiều Duệ: “Nhóc ngồi đi, tôi qua đó xem thử.”
Dứt lời liền đi xuống đài.
Bên kia, Vu Mạn Mạn nóng nảy, nhanh chóng nói: “Nhạc Hàm, tôi nghiêm túc đó, tôi chỉ muốn làm quen với Kỳ Tuân thôi.
Chuyện ngày xưa là lỗi của tôi, cậu muốn tôi làm thế nào cũng được, tôi đồng ý hết.
Hay là… tôi cho cậu tiền được không?”
Nhạc Hàm liếc nhìn Vu Mạn Mạn, ánh mắt lộ rõ phản cảm cùng chán ghét làm Vu Mạn Mạn giật mình.
“Tôi không muốn gì cả!” Nhạc Hàm gằn từng chữ.
Vu Mạn Mạn kiêu ngạo ngang ngược quen thói, chưa từng ăn nói khép nép với ai.
Cho dù đột nhiên vì mục đích mà nhẫn nhịn tính khí, nhưng khi cảm thấy bị kích thích tới một mức độ nào đó, cô ta sẽ lập tức lộ nguyên hình, muốn cưỡng ép để đạt thành mục đích.
Hô hấp của cô ta ngày càng nặng nề hơn, chất vấn: “Cậu có ý gì? Cậu vì trả thù mà cố ý cản trở tôi đúng không?”
Nhạc Hàm không nhịn nổi nữa, cậu thật sự cảm thấy Vu Mạn Mạn rất kỳ quái: “Cô cảm thấy Kỳ Tuân sẽ thích người như cô sao?”
Những lời này kích thích Vu Mạn Mạn bùng nổ.
Người như cô?
Người như cô là sao?
Muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia thế, trên đời này có mấy người đàn ông mà Vu Mạn Mạn cô không theo đuổi được chứ? Kỳ Tuân tuy có chút nổi tiếng nhưng cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi, không đến mức mắt cao hơn đầu, dựa vào cái gì mà chướng mắt cô?
Chướng mắt cô thì có thể coi trọng ai?
Chẳng lẽ coi trọng Nhạc Hàm?
Đúng lúc này, Kỳ Tuân đi tới.
“Nhạc Hàm.” Anh mở miệng, dùng âm thanh dễ nghe hỏi: “Hai người—“
Vu Mạn Mạn cứng đờ, trái tim nhất thời lại đập thình thịch, đầu tích đầy máu.
Thấy Nhạc Hàm đang định chạy tới chỗ Kỳ Tuân, tâm Vu Mạn Mạn lộp bộp một chút, dự cảm bị xa lánh cùng chán ghét làm đầu có cô mờ mịt, miệng thốt thành lời: “Kỳ Tuân, anh cẩn thận một chút, hắn là kẻ đồng tính thấy ai liền yêu người đó, hắn coi trọng anh rồi đó!”
Nhạc Hàm sửng sốt, Kỳ Tuân cũng sửng sốt, hai người cùng nhìn về phía Vu Mạn Mạn.
Nói xong lời đầu, đầu óc Vu Mạn Mạn triệt để trống rỗng.
Cô ta thở phì phò mờ mịt nhìn hai người, nhưng dần dần ánh mắt không dám tin của Nhạc Hàm làm cô ta cảm thấy thật sảng khoái.
Ai bảo nó không biết tốt xấu, ai bảo nó muốn vờ làm cao.
Trước đây bọn họ bắt nó không phải không có đạo lý, nó đáng bị bắt nạt, kẻ đáng ghét như nó, không bị khi dễ mới là lạ.
Vu Mạn Mạn tìm lại được con người quen thuộc, ánh mắt cũng dần dần biến hóa, không còn mờ mịt nữa, ngược lại trở nên lãnh tĩnh, lại có chút ác ý.
Cô ta bước hai bước tiến tới gần Kỳ Tuân, cực kỳ áy náy lại cẩn thận nói: “Xin lỗi anh Kỳ, lần trước đã làm anh chê cười rồi, em với cậu ta có mâu thuẫn là vì bạn trai của em.
Đương nhiên chuyện đó đã qua rồi, chỉ là không ngờ nhanh như vậy cậu ta lại chuyển mục tiêu sang anh.
Em là fan của anh, thật sự rất thích anh, không muốn anh…”
Vu Mạn Mạn nói không hết câu, dùng ánh mắt phức tạp liếc