Con ngươi Kỳ Tuân co rúc, vội vàng đưa tay muốn chụp Nhạc Hàm lại: “Em chờ chút đã!”
Nhưng anh vẫn chậm một bước, bắt hụt, người trên giường một lần nữa biến mất.
Kỳ Tuân kinh ngạc, sau khi lấy lại tinh thần, anh thở phì phò, nắm tay đấm mạnh xuống giường, có chút ảo não.
Anh bị cơn giận choáng đầu, lúc nói ra câu kia anh đã hối hận rồi.
Giờ người cũng đã biến mất, Kỳ Tuân đưa tay ôm đầu, buồn bực xoay người ngồi xuống giường.
Anh chọc Oa này tức giận chạy mất rồi, phải làm sao đây?
Kỳ thực Kỳ Tuân chỉ đang ghen tỵ mà thôi.
Vừa nghĩ tới người xốc khăn đội đầu của Oa Oa trong khu Hỉ Kết Liên Lý không phải là mình, nói không chừng lúc này Oa Oa đang cùng người khác nói chuyện yêu đương, thậm chí còn phát triển ra đời thực, Kỳ Tuân liền chịu không nổi.
Anh muốn nghe Oa Oa nói ‘nếu người xốc khăn không phải anh thì em sẽ không thích người đó đâu’, mặc dù biết lời này không có ý nghĩa nhưng Kỳ Tuân vẫn muốn nghe! Hơn nữa không phải bình thường đều phát triển như vậy à? Oa kia không biết lúc này chỉ cần đáp theo tiêu chuẩn bình thường là được rồi à?
Yêu cầu của anh cũng đâu có cao lắm…
Kỳ Tuân phun ra một ngụm bực dọc.
Nhớ lại dáng dấp đỏ vành mắt của nam sinh khi nãy, anh thật sự ảo não muốn chết.
Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện yêu đương, cũng là lần đầu tiên chọc người mình thích tức tới phát khóc, thực khó có thể diễn tả tâm tình của anh lúc này.
Một bên vì chính mình cũng không cao hứng mà ủy khuất, một bên vì lo lắng cho tâm tình của đối phương mà sốt ruột.
Anh đưa tay che mặt, trong lòng có dự cảm xấu.
Máu nóng rút đi, một lần nữa tỉnh táo trở lại, Kỳ Tuân ý thức được hiện giờ anh đang ở trong game online, nếu anh thật sự chọc giận Oa Oa, Oa Oa trực tiếp bỏ nick là rất có khả năng.
Mặc dù không thoải mái với tình sử trước kia của Oa Oa nhưng anh làm sao có thể bỏ nick mặc kệ Oa Oa không quan tâm chứ.
Mà Oa Oa thì sao?
…Oa Oa cứ vậy bỏ lại anh sao?
Kỳ Tuân cực kỳ bất an.
Anh tự kiểm điểm, khó khăn lắm mới chờ đối phương lên mạng, sao lại làm sự tình biến thành như thế này chứ?
Anh là đàn ông, sao lại già mồm như thế chứ?
…chờ Oa Oa hết giận, em ấy còn onl nữa không?
Ôm suy nghĩ này, Kỳ Tuân thấp thỏm chờ đợi, nhưng chờ hết đêm, ánh bình minh đã sắp ló dạng nhưng chủ nhân căn nhà tranh vẫn không xuất hiện lần nữa.
Sau khi gỡ mũ giáp ra, Nhạc Hàm kéo chăn trùm lên người, nhưng vì tâm tình không bình ổn nên thẳng tới tận hừng đông mới ngủ.
Một đêm này cậu vẫn luôn nghĩ lại chuyện trước kia.
Phần lớn thời gian cậu biểu hiện rất bình tĩnh nhưng không có nghĩa là cậu không cảm thấy ủy khuất, trước giờ cậu vẫn luôn gạt bỏ ảnh hưởng từ bên ngoài, cố gắng kiên trì, tích cực tranh thủ làm điều mình muốn, cậu cảm thấy mình sống rất cố gắng rất chuyên tâm, nhưng kết quả chỉ vì ‘dễ dàng động tâm’ mà bị người mình để ý coi thường.
Cậu quả thực sắp tức điên rồi!
Khốn khiếp!
Khốn khiếp khốn khiếp khốn khiếp!
Nhạc Hàm tức giận mắng, mắng xong lại khó chịu.
Cậu cùng Chiến Ca, xong rồi.
Hôm sau là chủ nhật, Kiều Duệ tỉnh lại chạy vào WC rửa mặt đánh răng, thấy Nhạc Hàm thì bị vành mắt đen xì xì của đối phương dọa hoảng.
“Tình huống gì đây?” Đầu óc Kiều Duệ xoay chuyển rất nhanh: “Hôm qua cậu và anh Kỳ rốt cuộc bị làm sao vậy?”
“Không có gì.” Nhạc Hàm mặt không biến sắc lau mặt xong thì đi ra ngoài.
Kiều Duệ cũng buồn bực, sớm biết vậy hôm qua không nên rủ Nhạc Hàm tới bar.
Kiều Duệ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng gửi wechat cho Chu Diêu: “Anh biết hôm qua anh Kỳ với Nhạc Hàm xảy ra chuyện gì không?”
Nhạc Hàm ngồi vào bàn học của mình, lấy sách vở ra làm bài tập.
Một người bạn cùng phòng đi ngang qua, bị cậu ta dọa hoảng, liếc nhìn di động nói: “Đệt, tám giờ sáng đã làm bài tập rồi, có cần nghiêm túc dữ vậy không?”
Nhạc Hàm không quay đầu lại nói: “Cần.”
Bạn cùng phòng: “…”
Nhạc Hàm xụ mặt chăm chú làm bài tập, cố gắng dời lực chú ý của mình vào học tập, dùng tốc độ cấp tốc giải quyết hết bài này tới bài khác.
Kiều Duệ cẩn thận đi tới hỏi: “Hàm Hàm, cậu muốn ăn sáng gì? Tôi mua về cho.”
Nhạc Hàm đưa lưng về phía Kiều Duệ, rầu rĩ nói: “Không muốn ăn.”
“Như vậy sao được.” Kiều Duệ nhíu mày nói: “Vậy tui mang cái gì về thì cậu ăn cái đó, cậu chờ tui.”
Chờ Kiều Duệ đi rồi, Nhạc Hàm ngừng bút, có chút ngây người.
Qua một lúc lâu, hốc mắt bắt đầu chua xót.
Nhạc Hàm hít hít mũi, lại càng cố gắng tập trung làm bài hơn.
Đúng lúc này, điện thoại của cậu chấn động.
Nhạc Hàm liếc mắt, là tin wechat của hội Nghiễm Sách.
Có người hỏi: “Chốc nữa tụ họp ai tới không?”
Mặc dù là sáng sớm nhưng lập tức có rất nhiều người hưởng ứng.
Còn có người @ Nhạc Hàm, bởi vì lần trước cậu không tới.
Nhạc Hàm nhìn chằm chằm tin tức một hồi rồi cầm điện thoại trả lời.
Trong group có người mỉm cười: “Cậu chủ nhỏ trùm xã giao chịu tái xuất giang hồ rồi sao?”
*
Kỳ Tuân cũng một đêm không ngủ, anh ở trong nhà tranh chờ tới tận trời sáng, cả người cứng ngắc như khúc gỗ, vừa cứng đờ lại si ngốc.
Không biết qua bao lâu thì hệ thống truyền tới âm báo tin tức, Kỳ Tuân giật giật, chậm rãi mở bảng điều khiển lên xem thử thì phát hiện là tin tức của Chu Diêu.
Chu Diêu: “Có đó không?”
Kỳ Tuân đã không còn sức lực nói chuyện khác, chỉ hỏi: “Chuyện gì?”
Chu Diêu: “Vừa nãy nhìn thấy tin tức Kiều Duệ gửi tới, hỏi em là hôm qua anh với cậu nhỏ kia xảy ra chuyện gì.
Hai người cãi nhau à?”
Kỳ Tuân trì độn nhớ lại nam sinh trong quán bar tối qua, hậm hực trong lòng lại tăng thêm một cấp bậc.
Ngày hôm qua anh bị trúng tà sao? Trong game lẫn ngoài đời đều đắc tội người khác?
Anh trả lời: “Để tôi nói chuyện với Kiều Duệ.”
Trả lời xong, anh nhìn lại căn nhà tranh trống rỗng, có chút buồn bực rũ mi mắt, lựa chọn logout.
Ở hiện thực sau khi tỉnh lại, anh gỡ mũ giáp, dụi dụi mắt, cầm điện thoại gọi cho Kiều Duệ.
Kiều Duệ lập tức nghe máy: “Anh Kỳ.”
Kỳ Tuân khựng một chút mới nói: “Tối hôm qua là tôi không tốt.”
Anh ngắn gọn kể lại chuyện tối qua, không hề giấu giếm.
Kiều Duệ nghe vậy thì im lặng, một hồi