Nhạc Hàm yên lặng xoay người muốn bò ra khỏi lòng ngực Kỳ Tuân.
‘Bộp’ một tiếng, một bàn tay giữ chặt bả vai cậu.
Nhạc Hàm: “…” Mồ hôi lạnh ào ào túa ra.
“Oa Oa…” Âm thanh âm u vang lên sát bên tai.
Nhạc Hàm lạnh run nhận sai: “Em em em chỉ viết linh tinh thôi!”
“Viết linh tinh?” Kỳ Tuân vười vặn vẹo, xốc tờ giấy đưa tới trước mắt Nhạc Hàm, từ ngữ lộ rõ căm giận, mắng chửi cũng thôi đi, anh chịu đựng, cuối cùng trên giấy còn viết cái gì đây?
“Không có liêm sỉ thì không có liêm sỉ, tôi muốn đổi chồng, đổi một ông chồng cao to hơn đẹp trai hơn! Không, tôi muốn khởi nghĩa, muốn làm hoàng đế, mở hậu cung! ! !”
“Mở hậu cung, hử?” Kỳ Tuân áp sát bên tai Nhạc Hàm, khí tức ấm áp làm Nhạc Hàm nổi da gà: “Em muốn cưới tên dã nam nhân nào đấy hả, nói nghe thử xem?”
Nhạc Hàm sợ tới phát khóc, quay đầu đi đáng thương nói: “em chỉ YY chút thôi…”
“Vậy em nói coi em đã YY cái gì rồi?” Trán Kỳ Tuân nổi lên mấy cọng gân xanh: “Anh không ngờ bình thường em còn YY mấy thứ này đấy?”
Nhạc Hàm: “…” Không ổn, còn nói nữa thì chỉ có một con đường chết.
Nhạc Hàm quyết định thật nhanh, giang tay, cắm đầu dụi vào lòng Kỳ Tuân, ôm chặt lấy anh.
Kỳ Tuân bị Koala ôm, biết rõ Oa này muốn làm nũng ăn vạ, hổn hển tức giận nói: “Nói chuyện đàng hoàn!”
“Em sai rồi!” Nhạc Hàm nói nhỏ, ngẩng đầu, ánh mắt tha thiết nhìn Kỳ Tuân, mềm giọng nói: “Anh đừng tưởng là thật mà!”
Giọng của Kỳ Tuân đã dịu lại, mất tự nhiên nói: “Hôm nay em còn leo lên Tú Cầu lâu! Nếu không phải anh tới kịp, nói không chừng…”
“Em không có ném mà, em chỉ buồn bực quá nên nổi điên một chút mà thôi.
” Nhạc Hàm buồn bực nói.
Kỳ Tuân im lặng.
Oa Oa buồn bực vì ai? Còn không phải là vì anh à?
Hai người không nói gì một chốc, sau đó đều tự ho khẽ một tiếng.
Kỳ Tuân ôm chặt người trong lòng, thấp giọng nói: “Lần sau không cho phép lấy tức giận làm cớ để onl nick phụ làm mấy chuyện linh tinh như vậy, biết không?”
Nói tới đây, hồi tưởng lại những chuyện Đát Kỷ đã từng làm trước đây, sắc mặt Kỳ Tuân không ngừng thay đổi.
Người nào không biết Đát Kỷ thèm đàn ông, lên Tú Cầu lâu ném tú cầu, đi trên phố cũng có thể ngồi bẹp xuống chơi trò ‘tặng free Đát Kỷ’, nếu thật sự có người chộp Oa này về nhà… nói không chừng bây giờ căn bản không phải là chuyện của anh nữa rồi.
Lúc ban đầu Oa này cũng từng quyến rũ anh…
Kỳ Tuân thực hối hận, sao khi đó anh lại không đồng ý chứ!
Người đang yêu hoàn toàn đánh mất lý trí cùng logic, người khác hoàn toàn không thể hiểu được họ nghĩ gì.
Quần chúng vây xem chỉ biết mình đang hóng một pha bát quái kinh thiên động địa, hai người kia không coi ai ra gì ôm chặt lấy nhau, ngay sau đó, Mộc Dĩ Thành Chu lạnh lùng lạnh lùng cao ngạo được không ít người trong game tôn làm thần tượng đột nhiên ngẩng đầu, đầy cảnh giác cùng địch ý quét một vòng xung quanh, sau đó lại cúi đầu nâng cằm Đát Kỷ.
Đát Kỷ mờ mịt nhìn anh.
Mà Mộc Dĩ Thành Chu thì cứ vậy… cứ vậy cúi đầu hôn xuống! ! !
“A! ! !”
“Đệt! ! ! !”
“Mộc Thần! ! ! Mộc Thần đừng mà! !”
“Đệt, là thật sao! ! !”
“Mộc Dĩ Thành Chu với Đát Kỷ hôn rồi! !”
Quần chúng vây xem phát ra tiếng hét chói tai, Tần Ngọc Viện sắc mặt trắng bệch ngồi bệt xuống đất, Thang thái tử sửng sốt trừng mắt nhìn hai người.
Mà đầu óc Nhạc Hàm cũng trống rỗng.
Người đàn ông này hôn quá bất ngờ, cảm xúc mềm mại lại ấm áp trên môi cực kỳ chân thực, trái tim Nhạc Hàm thình thịch thình thịch nảy dựng lên.
Lúc cậu lấy lại tinh thần thì máu trong người tựa hồ dồn hết lên đầu.
Mặt cậu đỏ au, tinh thần hoảng hốt, bên tai là một mảnh ong ong ong.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Nhạc Hàm.
Không quản là trong game hay ngoài đời thực, đều là nụ hôn đầu tiên.
Người đàn ông đầu tiên hôn cậu, là Chiến Ca, là Mộc Dĩ Thành Chu, cái người không biết ngoài đời thực có dáng vẻ gì, chỉ dùng hình tượng giả thuyết thôi đã có thể làm cậu phải lòng.
Kỳ Tuân hôn rất nhẹ, rất ôn nhu.
Chính anh cũng cảm thấy khẩn trương, vì thế căn bản không dám làm động tác nào khác.
Cái hôn này là vì muốn tuyên thệ chủ quyền, vì để đám người vây xem ở đây, cho dù hiểu rõ hay không hiểu rõ chuyện của bọn họ đều hiểu được, Đát Kỷ hiện giờ là thuộc về Mộc Dĩ Thành Chu anh, quan hệ của bọn họ giống như những người trong diễn đàn đã suy đoán, cho nên không cho phép bất kỳ người nào đánh chủ ý tới Đát Kỷ.
Chỉ nhẹ nhàng chạm vào mút nhẹ môi Oa Oa một cái anh liền lui ra, yên lặng nhìn Oa Oa căn bản đã quên mất chuyện cần phải nhắm mắt.
Oa Oa ngơ ngác nhìn anh.
Đôi môi ướt át, ánh mắt cũng ướt át, cả người non non mềm mềm.
Tâm Kỳ Tuân ngứa ngáy.
Trong chớp nhoáng, cổ họng anh cháy khô, đột nhiên muốn làm gì đó.
Anh muốn xé toạt mạng internet giả thuyết, muốn theo dây điện bò qua, tiến tới hiện thực trước mặt Oa này, muốn chân thực đụng chạm vào người này, cắn môi đối phương, muốn biết mùi vị của đối phương có thơm ngon ngọt ngào như trong trò chơi hay không.
Ý nghĩ này cực kỳ mãnh liệt.
Kỳ Tuân cảm giác được, hiện tại, ngay lúc này đây, mình muốn như vậy.
Trái cổ anh lăn lộn.
Giây tiếp theo, anh bật thốt: “Oa Oa, chúng ta gặp—“
“Mộc Dĩ Thành Chu!” Thang thái tử nhảy dựng lên.
Kỳ Tuân: “…”
Thật sự đủ rồi, anh buông Nhạc Hàm ra, siết nắm tay mặt không biến sắc đi tới.
Thang thái tử không ngờ mình mới gọi một tiếng, đối phương đã trực tiếp muốn đánh nhau, lảo đảo suýt ngã, ngay sau đó cậu ta nhắm tịt mắt lại nói: “Tôi chỉ muốn nói, đừng quên Đát Kỷ từng nói cậu ấy có người mình thích ở ngoài đời thực rồi! Cậu ấy chỉ vui đùa với ông một chút mà thôi!”
Thang thái tử thầm nghĩ, khi trước biết Đát Kỷ có người mình thích ngoài đời thực nên mới đoán là Đát Kỷ sẽ không kết hôn với người khác trong game, vì thế cậu ta nghĩ hết biện pháp khuyên Đát Kỷ phá liêm sỉ, ít nhất chịu gả cho mình ở trong game, thật không ngờ liêm sỉ của Đát Kỷ sớm đã rách rồi!
Đời thật không có phần, trong game của không có phần, thật sự tức chết mà, vì thế Thang thái tử muốn khiêu khích ly gián!
Kỳ Tuân cũng nhớ tới chuyện này, lần ở Thang quốc, Oa Oa khoác lớp da Đát Kỷ đã ở trước mặt bọn họ nói rằng mình đã có người thích ngoài đời thật rồi.
Nhạc Hàm mới lấy lại tinh thần từ nụ hôn vừa nãy, lập tức giải thích: “Tôi nói xạo thôi, khi đó vì không muốn mọi người biết thân