Đêm đó, Nhạc Hàm nằm mơ.
Trong mơ, một người đàn ông cao lớn đẹp trai ôm lấy cậu, áp bên tai cậu nói những lời tâm tình đầy cưng chìu, Nhạc Hàm giống như bị ngâm mình trong một nồi nước nóng, sắp tan chảy tới nơi.
Cuối cùng người đàn ông kia không ngừng hôn cậu, ôn nhu lại hung hăng đẩy ngã cậu lên giường lớn, gì kia gì kia với cậu….
Hôm sau trên đường tới lớp học, trên mặt Nhạc Hàm vẫn luôn treo nụ cười ngơ ngác ngốc nghếch, tâm trí để đâu đâu.
Thấy Nhạc Hàm uống sữa đậu nành mà cũng lén cười trộm, Kiều Duệ nhịn không được.
— hôm qua sắc mặt vẫn còn âm trầm như cuốn theo mưa rền gió dữ, sao bây giờ lại cười tươi như đóa hoa thế kia?
“Sao thế? Có chuyện gì vui à?” Kiều Duệ nhìn cậu hỏi.
Nhạc Hàm tự buồn bực suốt mấy ngày nay cũng ảnh hưởng Kiều Duệ không quá thoải mái, vì thế có chút áy náy đỏ mặt nói: “Hai hôm trước tâm tình tui không tốt lắm, chủ yếu là vì gây gỗ với chồng trong game, nhưng mà tối qua bọn tui làm huề rồi.”
Kiều Duệ sửng sốt một chút mới hỏi: “Vậy anh Kỳ….”
“Kỳ Tuân?” Nghĩ tới người đàn ông kia, Nhạc Hàm nói: “Không quan hệ gì với ảnh cả.”
Sao lại không chứ?
Cậu nhóc này không thấy được sắc mặt của mình trong quán bar ngày đó, đúng là lòng dạ rộng rãi quá chẳng nhớ gì cả.
Đương nhiên, Nhạc Hàm không ghim Kỳ Tuân thì Kiều Duệ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nói: “Hôm qua tôi nói mà không biết ông có nghe thấy không.
Anh Kỳ liên lạc muốn xin lỗi ông, hôm trước ảnh cũng gặp chuyện không vui nên mới giận chó đánh mèo sang ông.”
Đối với chuyện này, Nhạc Hàm nhớ hình như Kiều Duệ có nói một câu gì đó nhưng cậu không có ấn tượng.
Lúc này nghe Kiều Duệ nói vậy, Nhạc Hàm lại càng không thèm để ý, cười ha hả xua tay: “Không sao không sao, tôi không để ý thật mà.”
Hiện giờ tâm tình của cậu rất tốt, hoàn toàn không thèm để ý tới những chuyện này.
“Ông thật là…” Kiều Duệ phì cười, bất đắc dĩ nói: “Ông thích người trên mạng kia đến vậy à?”
Nói tới chuyện này, mặt Nhạc Hàm liền đỏ bừng.
Nhìn xung quanh một chút, cậu tiến tới bên tai Kiều Duệ, có chút ngượng ngùng lại kích thích nói: “Kỳ thực, đêm qua tui còn nằm mơ thấy ảnh đó!”
A a a a a! Cảnh trong mơ kích thích quá đi! Ngao!
Tuy là ngại thật nhưng lại nhịn không được muốn chia sẻ với Kiều Duệ!
Nhưng không đợi cậu cùng Kiều Duệ thảo luận chuyện cấm 18+ trong mộng thì Kiều Duệ đã thuận miệng hỏi: “Dáng dấp của ổng ở trong mơ có giống với trong game không?”
Nhạc Hàm đột nhiên khựng lại.
Kiều Duệ: “? ? ?”
Kiều Duệ chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, thấy Nhạc Hàm ngay cả bước cũng dừng lại, liền châm chước nói: “Dáng dấp của ổng ở trong mộng thế nào?”
Nhạc Hàm trầm tư một chút: “…hình như có gạch men che lại, tôi không thấy được.”
Kiều Duệ: “…”
Nhạc Hàm: “…”
Cẩn thận nghĩ lại thì ngay cả lúc gì kia, Nhạc Hàm vẫn luôn nhìn thấy một cái ‘đầu’ như mây mù vậy.
Trong mộng cậu lại có thể động tình với một đống gạch men? ? ?
— mộng quả nhiên không khoa học! !
Cục máu nóng sôi trào lúc sáng sớm của Nhạc Hàm rốt cuộc cũng nguội xuống.
Một trận gió cuối thu thổi qua, hai người đều co rúm lại, vội vàng hít hai ngụm sữa rồi ỉu xìu tiếp tục chạy tới trường học.
Lúc ngồi xuống chỗ mình ở trong lớp, Nhạc Hàm vẫn còn nghĩ tới vấn đề sâu xa này.
Cậu nhiều lần nhớ lại, ở trong mộng, diện mạo của Chiến Ca quả thực rất mơ hồ.
Điều này không khỏi làm Nhạc Hàm nghĩ tới một vấn đề, không biết Chiến Ca ngoài hiện thực có dáng vẻ trông thế nào…
Ban đầu Nhạc Hàm muốn tìm chồng trong game vì được hệ thống chống đỡ, diện mạo sẽ không quá xấu xí.
Cậu không để ý đối phương có diện mạo ngoài đời thế nào, chỉ cần hình tượng trong game đủ đẹp trai, âm thanh dễ nghe là được.
Nhưng khi ý thức được mình đối với Chiến Ca là thật lòng thì Nhạc Hàm không khỏi bắt đầu để ý tới vấn đề này.
Cậu chính là cẩu nhan*… [người không có sức đề kháng với cái đẹp]
Đương nhiên, tình yêu chân chính tuyệt đối không thể dễ dàng cúi đầu dưới giá trị của nhan sắc như vậy.
Nhưng tốt xấu gì thì cậu vẫn là nhan cẩu…
Nhạc Hàm chìm sâu vào mờ mịt cùng xoắn xuýt.
Bọn họ tới sớm nên giờ học vẫn chưa bắt đầu, tất cả mọi người vẫn còn đang ăn sáng, nói chuyện phiếm.
Ngồi trước mặt Nhạc Hàm cùng Kiều Duệ là hai bạn nữ sinh trong khoa, hai người trò chuyện giết thời gian cũng không chịu nhỏ tiếng, vì thế nội dung truyền hết vào tai Nhạc Hàm cùng Kiều Duệ.
“… wow, sau đó, sau đó thì sao?”
“Thì cho tui tiền, cho tui trang bị thời trang, mỗi ngày ở trong game đều dẫn tui, thật sự rất tốt với tui! Bọn tui có chat voice với nhau á, giọng ổng không được êm tai lắm!”
“Rồi bả thích ổng thật à? Ha ha ha bà dễ bị lừa vậy! Bây giờ ai mà tin được lớp túi da với âm thanh ở trong game nữa nha, bà tưởng ai cũng là nam thần chắc!”
“Phiền chết được, bà im đi!”
“Ha ha ha ha ha!”
“Chủ yếu là ảnh thật sự rất tốt với tui, lúc sinh nhật còn gửi nguyên bộ mỹ phẩm Lamer cho tui, còn tặng tui một bộ trang sức của thương hiệu V nữa!
“Đệt! Cái đó bao nhiêu tiền chứ? Bà xác định trang sức đó là thật à?”
“Là thật, khẳng định nha! Tui cảm thấy ổng rất có thành ý!”
“Cái này….”
“Sau đó còn gửi hình qua, là một anh đẹp trai đó, bà nghĩ coi tui có thể không động tâm sao?”
“Ách….
nhưng tui thấy bà vẫn nên nói chuyện video cho chắc ăn….”
“Ừ, nhưng vì ở chung thành phố nên ổng muốn cuối tuần sẽ gặp trực tiếp luôn, tui cũng không nghĩ nhiều, đồng ý rồi.”
“Kết quả….”
“Mẹ nó chứ, kết quả gặp rồi thì, cao một mét tám mươi chín đâu? Cả người đầy cơ bắp đâu? Mà gương mặt trong tấm hình ổng gừi trông như Hồ Ca vậy á, sao ngoài đời lại đen như vậy, mập như vậy, đầy mỡ như vậy, ánh mắt lại vừa thô bỉ vừa đần thối như vậy chứ?”
“Kỳ thực dùng chỉnh sửa hình ảnh lừa gạt thế này nhiều lắm, bà dễ dụ quá thôi.
“Đó không phải pts, rõ ràng là lừa đảo đó được không? Căn bản có phải ổng đâu chứ, đó không còn là vấn đề pts hay không pts nữa rồi!”
“Rồi ổng giải thích thế nào?”
“Ổng nói ổng không có nói tấm hình đó là ổng.”
“Cái quỷ gì vậy chứ, ổng không nói?”
“Tui cẩn thận nghĩ lại thì lúc ổng gửi tấm hình đó qua, tui có hỏi đây là hình của anh hả, nhưng ổng chỉ cười hắc hắc thôi….”
“Vậy nên ổng dám mở mồm nói là ổng không có nói à? Ổng tính chơi chữ với bà