Kỳ Tuân sống chết nhìn chằm chằm Nhạc Hàm, mà Nhạc Hàm thì không hề hay biết.
Thấy ánh mắt Kỳ Tuân không đúng lắm, Kiều Duệ có chút không xác định nói: “Anh Kỳ, anh… sao thế?”
Sao lại dùng ánh mắt khủng khiếp như vậy nhìn Nhạc Hàm chứ?
Nhạc Hàm gửi hình chụp cho Chiến Ca, còn gõ thêm một dòng chữ, gửi tin xong ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ ở đối diện đang dùng ánh mắt rất khủng bố nhìn mình chằm chằm, nhất tời bị dọa tới xù lông, hốt hoảng nhìn Kỳ Tuân lại nhìn Kiều Duệ, suýt chút nữa đã cắn đầu lưỡi mình: “Sao, sao vậy?”
Sao lại nhìn cậu như vậy? Cậu đã làm gì sao?
Kiều Duệ lắc đầu liên tục, vẻ mặt ngơ ngác, cậu cũng không biết!
Gân xanh của Kỳ Tuân cũng muốn bùng nổ, trái tim nhảy lên thật nhanh.
Tấm hình này hiển nhiên là chụp ở góc độ đối diện với anh, mà người đối diện anh là ai.
…Oa Oa?
Oa Oa! !
Nam sinh này, chính là Oa Oa? !
Nhạc Hàm chính là Oa Oa! ! !
— bọn họ được gặp nhau trước ngày hẹn sao? !
Đệt, anh thật sự không ngờ tới, đạp nát cả giày, đến khi quay đầu lại thì phát hiện người ta đang ở cạnh ngọn đèn dầu yếu ớt!
Đầu óc Kỳ Tuân trống rỗng, cũng không biết mình đọc thơ thẩn vớ vẩn gì đó, chỉ có cảm giác sét đánh ầm ầm vào người, đánh đến mức anh choáng váng đầu óc.
Trong khoảnh khắc này trong đầu anh hiện lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng chính anh cũng không thấy rõ.
Tay cầm điện thoại của anh khẽ run, hơi thở cũng có chút bất ổn, bên tai cứ vang lên tiếng ong ong ong, anh hé miệng theo bản bản năng muốn mở miệng, nhưng lại thấy ánh sáng trên điện thoại thay đổi.
Anh theo phản xạ có điều kiện liếc nhìn một cái, chỉ thấy tin tức theo sát ảnh chụp ập tới.
“Nhìn mặt thì đẹp trai thật ấy, nhưng em sợ ổng lắm! Anh nói đúng, sau này em phải cố gắng hạn chế không tiếp xúc với ổng!”
Kỳ Tuân: “…”
Chờ đã, không muốn, mau dừng lại! ! !
Kỳ Tuân lần đầu tiên gặp phải tình huống luống cuống tay chân như vậy, nhất thời không biết nên ngẩng đầu giải thích với Nhạc Hàm hay cúi đầu gửi tin cho Oa Oa.
Mà biểu cảm dữ tợn và động tác không hài hòa của anh lại làm Nhạc Hàm càng sợ hơi, cậu vừa dè dặt nhìn chằm chằm Kỳ Tuân vừa vội vàng gõ tin điện thoại: “Oa, ổng đang trừng em, thật kỳ lạ quá đi, cũng không biết ổng muốn làm gì QAQ đáng sợ quá, em cũng đâu có đắc tội ổng đâu!”
Kỳ Tuân cúi đầu nhìn nội dung: “…! ! !”
Anh đã sắp hộc máu tới nơi rồi, chỉ muốn nói ‘Em không đắc tội anh, là anh đắc tội em, xin lỗi!’ mà thôi.
Ai tới nói cho anh biết đi, bây giờ còn có thể quen biết lại không vậy? Có thể không vậy?
Thấy thế nào thì bây giờ tựa hồ cũng không phải thời điểm tốt để nói cho Nhạc Hàm biết anh chính là Chiến Ca đi?
Trong lúc hỗn loạn, Kỳ Tuân cố nén tâm tình hốt hoảng hít sâu một hơi, tự nói với mình là phải bình tĩnh, bình tĩnh lại!
Sau đó anh suy nghĩ một chút rồi thận trọng gửi tin cho Oa Oa: “…em chán ghét anh ta lắm hả?”
Người đối diện lập tức trả lới: “…dù sao thì cũng không thích QAQ”
Kỳ Tuân: “…”
Anh nghe thấy âm thanh có thứ gì đó vỡ nát.
Người đối diện còn bổ thêm một dao: “Tính tình của ổng hình như không được tốt lắm, em không có cách nào ở chung với người như vậy, cho dù dáng dấp có dễ nhìn cũng vô dụng QAQ cũng may anh không phải người như vậy!”
Được rồi, anh ngậm miệng đây, tạm biệt thế giới.
…
Trong tưởng tượng của Kỳ Tuân, lúc anh và Oa Oa gặp nhau sẽ như thế này: anh xuất hiện trong ánh sáng rực rỡ, Oa Oa sẽ bị bị vẻ đẹp trai ngời ngời của anh mê hoặc, ôm mặt kích động, sau đó hai người ôm lấy nhau nhau, hôn hôn, yêu yêu…
Dù sao thì muốn ngọt ngào bao nhiêu thì có đủ bấy nhiêu, muốn mộng ảo bao nhiêu thì có mộng ảo bấy nhiêu.
— chứ không phải là một gương mặt hoảng sợ như thế kia!
Có chết Kỳ Tuân cũng không muốn trong tình huống này nói cho Nhạc Hàm biết mình chính là Chiến Ca!
Anh vốn cũng không quá lưu tâm về Nhạc Hàm, chỉ muốn chỉnh lại ấn tượng là được, nhưng bây giờ anh quả thực chỉ muốn đập chết chính mình mà thôi!
— nói tới cùng thì cũng chỉ vì cái chuyện ‘thấy một người yêu một người’ kia? !
Bây giờ nghĩ lại Kỳ Tuân mới phát hiện mình lại vì một chuyện mà đắc tội cùng một người hai lần? !
Trên thế giới này còn người ngu như anh không? ?
Sẽ không!
Nếu như phát hiện Chiến Ca từng hung dữ trên mạng cũng chính là người từng hung dữ với mình ngoài hiện thực— thậm chí chính bản thân Kỳ Tuân nhớ lại cũng phải thừa nhận bởi vì đối tượng là ‘người khá xa lạ’ nên sự phản cảm và thái độ lạnh lùng của anh không hề giấu giếm một chút nào— liệu Oa Oa có không để ý tới hiềm khích trước kia mà tha thứ cho anh không? Liệu em ấy có khúc mắc gì không? Nói tới nói lui thì anh đã bị dán cái mác ‘tính tình không tốt’ rồi đi? !
Huống chi, cho dù sau này có thể chậm rãi giải thích những chuyện này, nhưng chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt thất vọng và do dự của Nhạc Hàm khi biết rõ thân phận cũng đủ làm anh rầu rĩ rồi! Theo tưởng tượng của anh thì phải lãng mạn và hoàn mỹ chứ không phải dáng vẻ như thế!
Đến giờ phút này, Kỳ Tuân nhịn không được tự phỉ nhố mình, trước đây anh rốt cuộc đã tự chèn thêm bao nhiêu cục đá chắn đường cho tình yêu tương lai của mình vậy chứ, đêm đó anh không phải trúng tà, rõ ràng là bị nguyền rủa đi?
Không được, bây giờ anh thật sự không thể nào nói nên lời.
Điều may mắn nhất trong chuyện này là đã để anh biết được thân phận thật của Oa Oa khá sớm— dù sao thì cũng tốt hơn tới ngày hai tháng mười, hai người gặp mặt rồi anh mới nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Oa Oa đi?
Cách thời điểm bọn họ hẹn gặp vẫn còn thời gian, anh không cần phải vạch trần vào lúc này.
Thừa dịp mấy ngày này thay đổi ấn tượng với Oa Oa, để Oa Oa có ấn tượng tốt hơn về anh, sau đó mới để Oa Oa biết Chiến Ca là ai thì mới chắc cú hơn, à không đúng, là hoàn mỹ, thuận theo tự nhiên hơn!
Kỳ Tuân bình tĩnh trở lại, bắp thịt trên mặt cũng thả lỏng.
Anh suy tư một chút, trước tiên đặt điện thoại xuống, mỉm cười với Nhạc Hàm.
Nhạc Hàm lùi ra sau một chút, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hoảng sợ nhìn anh.
Kỳ Tuân: “…”
Nụ cười của anh đọng lại bên khóe miệng.
Vừa vặn lúc này nhân viên phục vụ mang lẩu và thức ăn lên.
Lúc gọi món Kỳ Tuân không chú ý xem Nhạc Hàm gọi gì, vì thế lúc này thấy nhân viên bưng thịt dê cuộn muốn đặt lên bàn, anh liền nhận lấy, trong ánh mắt ngơ ngác của Kiều Duệ và Nhạc Hàm thật ôn nhu đặt dĩa thịt dê tới trước mặt Nhạc Hàm, cười nói: “Thịt đặt bên em đi, ăn nhiều một chút.
”
Nhạc Hàm không dám nhìn anh, chỉ khẽ gật đầu một cái, giọng nói lí nhí như muỗi kêu: “Cám, cám ơn…”
Kiều Duệ do dự nói: “A, nhưng Hàm Hàm không thích vị thịt dê, cái này là em đặt.
”
Kỳ Tuân: “…”
Nhạc Hàm: “…”
Kỳ Tuân vuốt mặt, thấy nhân viên đem dĩa tôm tới, anh một lần nữa giật lấy, đang định đặt bên Nhạc Hàm thì có hơi khựng lại, do dự hỏi: “Cái này là em gọi hả?”
Nhạc Hàm lắp bắp: “Vâng, là tôi gọi…”
Kỳ Tuân thở phào nhẹ nhõm, thật ôn nhu đặt dĩa tôm qua chỗ Nhạc Hàm.
Tiếp sau đó, Nhạc Hàm và Kiều Duệ bắt đầu quỷ dị nhìn Kỳ Tuân lấy Nhạc Hàm làm tâm điểm để đặt đồ ăn, đặt đặt một hồi bên Nhạc Hàm đã đặt đầy ắp, mà bên Kiều Duệ thì chỉ có mỗi dĩa thịt dê cuộn.
Đối lập quá thảm khốc, Kiều Duệ im lặng nhìn chằm chằm Kỳ Tuân.
Kỳ Tuân liếc nhìn cậu ta, nói: “Nhìn cái gì, ăn đi.
”
Kiều Duệ: “…”
Nhạc Hàm có chút vừa mừng vừa lo, vừa ăn lại vừa lo sợ bất an nhìn sang đối diện, đồng thời dùng ánh mắt hỏi Kiều Duệ xem người đàn ông ở bên cạnh cậu ta bị làm sao vậy.
Kiều Duệ cũng chưa từng thấy Kỳ Tuân ôn nhu như vậy với người nào, không khỏi khó hiểu.
Nhưng chuyện này cũng không tiện hỏi thẳng đi?
Cũng đâu thể