Nhạc Hàm biết…
Nhạc Hàm đã biết!
Có lẽ Nhạc Hàm đã nghe thấy câu nói cuối cùng của anh, có thể em ấy nghe hiểu được ca từ của anh, nhưng tóm lại là, Nhạc Hàm biết anh là ai!
Nhất thời Kỳ Tuân không biết nên làm sao cho phải, phẫn nộ và tức giận bùng nổ khi nãy nháy mắt tan biến, trong lòng bây giờ chỉ còn nóng hầm hập.
Sắc mặt Hứa Tĩnh Sâm nháy mắt lạnh như băng.
Vu Mạn Mạn không dám tin hỏi: “Hai người rốt cuộc có quan hệ như thế nào? !”
Cô nhớ Kỳ Tuân từng chính miệng thừa nhận mình thích đàn ông, lẽ nào Kỳ Tuân và Nhạc Hàm? !
— Kỳ Tuân và Nhạc Hàm? !
An Khả cũng choáng váng, lắp bắp nói: “Anh, anh Kỳ, anh với Nhạc Hàm là quan hệ thế nào vậy…”
Kỳ Tuân được câu nói khi nãy của Nhạc Hàm dỗ dành, lúc này nào còn nghe thấy lời người khác, ánh mắt chỉ dính chặt vào người Nhạc Hàm.
Mà nam sinh được bảo vệ trong lòng người đàn ông nghe vậy thì khẽ giật giật, quay đầu nhìn lại.
Được Kỳ Tuân trấn an một chốc thì Nhạc Hàm đã tỉnh tảo lại.
Sau khi tỉnh táo lại thì giống như có được một bắt đầu mới vậy— ngày đó bị chặn lại ở nhà vệ sinh nam, cậu cũng có cảm nhận như thế này.
Trải qua trận chiến điên cuồng và kịch liệt, thể lực tiêu hao gần như cạn kiệt, tinh thần cũng triệt để thả lỏng, mà ý nghĩ thì cũng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Nhạc Hàm cho rằng mình sẽ không bao giờ trải qua chuyện như thế nữa, không ngờ đêm nay lại gặp—
Đám người này, tới lúc này đây vẫn chưa chịu buông tha cho cậu— nếu như không có Kỳ Tuân, ngày hôm nay sẽ như thế nào đây?
Một ngày tươi đẹp này có lẽ sẽ biến thành cơn ác mộng thứ hai của cuộc đời cậu.
Mà buồn cười nhất chính là—
Ánh mắt Nhạc Hàm chậm rãi đảo qua đám người này.
Khẽ nhếch khóe môi.
Nhìn thấy nụ cười của Nhạc Hàm, sắc mặt đám người cũng thay đổi.
Đám mây chậm rãi dịch chuyển, ánh trăng một lần nữa chiếu rọi, lúc này ánh sáng chiếu vào người đám nam sinh nữ sinh trong con hẻm, cũng soi rõ biểu cảm trên mặt bọn họ.
Vu Mạn Mạn sắc mặt tái xanh, là vẻ mặt bị sỉ nhục.
Lưu Nhất Phàm là khinh thường, lại bất an liếc nhìn Hứa Tĩnh Sâm đứng trước mặt.
Hứa Tĩnh Sâm mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Nhạc Hàm, ánh mắt như muốn ăn tươi Nhạc Hàm.
Mà Diêu Linh Vũ— trong ánh mắt hắn là ghen tỵ và không cam lòng không thể nào che giấu được.
Bọn nọ tức giận cái gì? Ghen tỵ cái gì? Không cam lòng cái gì chứ?
Nhạc Hàm chưa bao giờ thấy rõ ràng như vậy, giờ phút này cậu thật sự có chút buồn cười.
Giống như bóng tối trải khắp cuộc đời cậu thoáng chốc bị một dòng nước lũ cuốn trôi, khi dòng nước đục ngầu kia trôi đi, thứ ẩn giấu bên dưới lớp màn liền lộ ra diện mạo thật sự của nó.
— thì ra mọi thứ là như vậy.
— thì ra vẻ mặt của bọn họ là thế.
Nhạc Hàm vẫn luôn cho rằng đám người này là một ngọn núi lớn, ép cậu tới thở không nổi, lần nào cậu cũng phải liều mạng giãy giụa, chống cự mới có được chút hi vọng sống.
Nhưng đêm nay đặc biệt khác biệt.
Lúc đối diện thẳng mặt với Hứa Tĩnh Sâm, cậu nhận ra cái gì.
Lúc Kỳ Tuân ôm lấy cậu, cậu ngộ ra được điều gì.
Nhạc Hàm bình tĩnh lại với tốc độ nhanh chưa từng có, mà khi đã tỉnh táo lại rồi, nhìn rõ biểu cảm của đám người này thì cậu liền có cảm giác hiểu ra.
— thì ra là thế.
— thì ra là vậy.
— thì ra đám người này căn bản không cần liều mạng chiến đấu như vậy.
Đúng vậy, bọn họ cũng chỉ là người, không có lý nào Nhạc Hàm cố gắng lâu như vậy mà vẫn không thể phá hủy được bọn họ.
Chỉ là đến giờ phút này cậu mới hiểu được điểm này mà thôi.
— rõ ràng cậu đã sớm sống tốt hơn những người này, cũng mạnh mẽ hơn bọn họ.
Vu Mạn Mạn nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày nhìn cái gì—“
Kỳ Tuân đột nhiên nói: “Tao là bạn trai em ấy.”
Đám người sửng sốt.
Kỳ Tuân ngẩng đầu, thẳng thắn nói với An Khả: “Tao, là, bạn trai, của em ấy.”
Sắc mặt An Khả trắng bệch.
Vu Mạn Mạn sững sờ, thở hổn hển nói: “Anh— anh vậy mà lại thích loại này—“
Từ môi Kỳ Tuân bật ra tiếng cười cưỡi: “Mày cứ nhất định phải nói thêm nữa à?”
Vu Mạn Mạn kinh ngạc: “Cái gì chứ?”
Kỳ Tuân cũng bình tĩnh lại, nhìn Vu Mạn Mạn nói: “Mày ở trước mặt em ấy, chỉ có tự rước nhục mà thôi.”
Vu Mạn Mạn lùi về sau một bước, vẻ mặt mất tự nhiên khẽ nhíu lại, cười gượng: “Tôi tự rước nhục? Tôi có chỗ nào không bằng nó chứ? Ha ha! Tôi— tôi muốn cái gì mà không có? Muốn làm gì mà không được? Tôi được hoan nghênh hơn nó, có tiền hơn nó, tôi muốn cái gì thì có cái đó, đàn ông mà nó thích còn không phải—“
Nói tới đây thì Vu Mạn Mạn ngừng lại.
Nghĩ tới mình vì muốn sỉ nhục Nhạc Hàm mà tiếp cận Hà Nghị Minh, tự cho là mình đã theo đuổi được Hà Nghị Minh, sau đó mỗi khi nhìn thấy Nhạc Hàm lại tỏ ra vênh váo đắc ý.
Nhưng sự thật là sao chứ? Người đàn ông đó vì Nhạc Hàm mà xem cô như một món hàng lợi dụng xong thì vất bỏ, đó là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy mình bị Nhạc Hàm sỉ nhục.
Mà sau đó thì sao?
Người đàn ông mà cô sùng bái như một vị thần cũng cẩn thận từng li từng tí bảo vệ Nhạc Hàm trong lòng, mà vẻ mặt khi nhìn thấy cô thì lộ rõ chán ghét, nói cô cút xa chừng nào tốt chừng ấy…
Có cái gì mà Vu Mạn Mạn cô đây không chiếm được, mà Nhạc Hàm chiếm được chứ?
Không, trên thế giới này không có khả năng tồn tại chuyện như vậy!
— trên đời này sao lại có chuyện như thế chứ!
Vu Mạn Mạn muốn hét chói tai, nhưng đã từng bị người ta nhìn bằng ánh mắt khinh thường hoặc châm chọc, cô ta không muốn lại bị người ta coi là bà điên nữa.
Chỉ là Vu Mạn Mạn quá phẫn nộ, cuối cùng chỉ có thể thở phì phò đỏ mặt, đứng im bất động tại chỗ, mắt cũng đỏ ửng.
Nhạc Hàm liếc nhìn Vu Mạn Mạn, lại nhìn sang Hứa Tĩnh Sâm.
Sắc mặt của Nhạc Hàm vẫn còn tái nhợt, âm thanh rất nhẹ: “Ai lại thích biến thái đâu chứ, kẻ thích biến thái, thì cũng chính là biến thái mà thôi.”
Hứa Tĩnh Sâm nghiền ngẫm lời Nhạc Hàm nói, từ trong hàm răng bật ra hai chữ: “Biến, thái?”
Nhạc Hàm nhìn thẳng Hứa Tĩnh Sâm, không đáp.
Lưu Nhất Phàm cảm nhận được trạng thái của Hứa Tĩnh Sâm không đúng, hắn bất an lùi về sau một bước, thực sự không muốn bị liên lụy.
Hứa Tĩnh Sâm xoay xoay cổ, bật cười: “Biến thái?”
Hắn sờ sờ gáy cổ mình, hít mũi rồi mở miệng nói: “Nhạc Hàm, hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy, mày dám nói ra lời này.
Lúc chỉ có tao và mày, mày dám nói không?”
Nhạc Hàm thản nhiên nói: “Sao lại không dám?”
Hứa Tĩnh Sâm ngẩng đầu, quanh người tràn đầy hơi thở hung ác, gằn từng chữ một: “Mày sẽ bị tao chơi đến chết.”
Kỳ Tuân nháy mắt siết chặt nắm tay làm nó phát ra tiếng răng rắc, trong mắt cũng lóe lên tia sáng lạnh.
Nhạc Hàm nắm lấy tay anh, quay sang nói với Hứa Tĩnh Sâm: “Nếu tao thật sự bị mày xâm hại thì khẳng định khi đó tao đã chết rồi.
Mày tính giết người à?”
Cơ thể Hứa Tĩnh Sâm cứng ngắc, nhìn chằm chằm Nhạc Hàm.
Âm thanh Nhạc Hàm đột nhiên nhẹ bổng: “Mày ấy, sẽ không ảo tưởng rằng tao sẽ hùa theo mày chứ? Ngay cả con nít cũng không có loại ảo tưởng vớ vẩn này đâu.”
“Nhạc Hàm! !” Hứa Tĩnh Sâm tứa giận gầm lên một tiếng, dọa Lưu Nhất Phàm giật bắn.
Hứa Tĩnh Sâm thật sự rất hiếm khi bị chọc giận, phần lớn thời gian đều là hắn biếng nhác giẫm lên đầu người khác, mà người khác thì run run quỳ dưới chân hắn.
Lưu Nhất Phàm thật sự chưa từng thấy dáng vẻ này của Hứa Tĩnh Sâm, hắn đã hoàn toàn mất đi khống chế, rõ là thẹn quá thành giận.
Lưu Nhất Phàm thầm kinh hãi, không ngờ Hứa Tĩnh Sâm thật sự vì Nhạc Hàm mà tới.
Thấy Hứa Tĩnh Sâm đi tới chỗ Nhạc Hàm, mà đám đàn ông cao lớn trong quán bar cũng muốn tiến tới, Lưu Nhất Phàm vội vàng nhào tới giữ chặt Hứa Tĩnh Sâm lại: “Đệt, ông bình tĩnh chút đi! Đừng tức giận!”
Mắt Hứa Tĩnh Sâm đỏ bừng, còn lóe ra tia sáng hung ác, nhưng mà Nhạc Hàm không hề sợ chút nào.
…ngoại trừ liều mạng không sợ chết thì còn một nguyên nhân nữa là vì có người