Lúc hai người tới kiểm tra thì được chú ý không ít, dù sao thì—
Nhạc Hàm cao 1m75, Kỳ Tuân cao 1m85.
Nhạc Hàm có chút gầy yếu, trên người còn khoác một chiếc áo gió không phù hợp kích cỡ.
Kỳ Tuân cao lớn, chân dài.
Kỳ Tuân ôm Nhạc Hàm, mặt Nhạc Hàm thì sưng đỏ— rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người đàn ông cao lớn này không bị gì cả, mà người nhỏ nhắn kia thì thương thích đầy mình.
Người vóc dáng nhỏ này có thể hung ác sao? Hay là bị người cao lớn kia đánh?
Còn nữa, sao trông hai người này trông sặc mùi gay vậy chứ?
Nhạc Hàm bị nhìn tới xấu hổ, hơn nửa ngày mới thành công đẩy Kỳ Tuân ra.
Kỳ Tuân bất đắc dĩ đi theo phía sau, lại không nỡ để Nhạc Hàm mệt mỏi nên giúp xếp hàng trả tiền, lại đi mua thức ăn nước uống, chăm sóc Nhạc Hàm cực kỳ cẩn thận.
Nhạc Hàm giống như đang ngâm mình trong nồi chè, trong lòng tràn đầy vị ngọt.
Kết quả sau khi vào wc một chuyến, nhìn gương thấy rõ dáng vẽ đầu heo của mình bây giờ thì nhất thời bị dọa tới phát khóc.
Kỳ Tuân ở bên ngoài chờ nửa ngày không thấy Nhạc Hàm ra ngoài, lo lắng chạy vào xem thì chỉ thấy Nhạc Hàm chống tay bên bồn rửa mặt trừng mắt nhìn mình trong gương, tựa hồ đã đóng băng.
“Nhạc Hàm, sao vậy sao?” Kỳ Tuân đi tới.
Nhạc Hàm nhỏ giọng ai oán một phen rồi che kín mặt mình.
Kỳ Tuân hoảng sợ, vội vàng ôm người vào lòng hỏi: “Sao vậy? Đau ở đâu? Cho anh xem nào?”
Nhạc Hàm lắc đầu, bi thương nói: “Em, mặt của em!”
Khi nãy tuy có thể cảm giác được mặt mình bị sưng lên nhưng Nhạc Hàm tuyệt đối không nghĩ tới lại sưng thành dáng vẻ như vậy! Xấu khủng khiếp!
Khóe miệng và thái dương coi như thôi đi, còn phần giữa trán nữa— nơi mà cậu húc vào đầu Hứa Tĩnh Sâm khi nãy sưng lên thành một cái bánh bao lớn, là ngay chính giữa trán luôn đó!
Cả gương mặt cậu đều biến hình!
—Mặc dù Nhạc Hàm không phải là soái ca tuyệt thế nhưng cũng rất chú ý tới hình tượng bên ngoài của mình!
Kỳ Tuân nghe Nhạc Hàm nói vậy thì dở khóc dở cười: “Đến bây giờ em mới phát hiện à?”
“Khi nãy sao anh không chịu nói!” Nhạc Hàm khóc không ra nước mắt.
“Không sao, không sao mà, trời tối vậy ai thấy rõ được đâu.” Kỳ Tuân dỗ dành.
Trong bệnh viện khắp nơi đều là đèn, ai cũng thấy đó có được không!
Nhạc Hàm còn nghĩ, Kỳ Tuân sáp tới gần như vậy thì lại càng thấy rõ hơn.
Nói không chừng ngoại trừ vệt thuốc sát trùng màu nâu, những mảng bằm xanh đỏ tím vàng cũng nhìn thấy rất rõ.
Nhạc Hàm cảm thấy thật mất mặt, nghĩ lại chuyện khi nãy lại cảm thấy ủy khuất.
Cũng không biết có phải có người cưng thì đặc biệt làm nũng hay không.
Thời cấp ba trước đây Nhạc Hàm bị đánh cũng không phải lần một lần hai, có vài lần cũng bị đánh thành dáng vẻ này nhưng cậu vẫn có thể bình tĩnh lạnh nhạt.
Có lẽ cậu biết rõ trong lớp sẽ không có ai dám chống lại Hứa Tĩnh Sâm và Vu Mạn Mạn để quan tâm mình, giáo viên cũng không có khả năng dỗ dành mình.
Thậm chí ngay cả ba mẹ cũng chưa tiếp nhận được xu hướng tính dục của cậu, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu chỉ càng bực bội hơn vì chuyện cậu thích đàn ông.
Bởi vì biết sẽ không có ai dỗ dành mình nên cho dù gặp phải chuyện thế nào, Nhạc Hàm chỉ có thể lặng lẽ dìm những cảm xúc đó xuống.
Nhưng bây giờ không giống, Kỳ Tuân ôn nhu dỗ dành như vậy giống như tất cả oan ức phải chịu đựng suốt bấy lâu tìm được nơi phát tiết, vành mắt Nhạc Hàm rất nhanh đã đỏ ửng, nước mắt cũng dâng lên.
Kỳ Tuân còn chưa dỗ được hai câu đã phát hiện tình huống không đúng, Nhạc Hàm khóc mất rồi.
Kỳ Tuân lúng túng, vội nâng mặt Nhạc Hàm nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy em? Sao lại khóc?”
Nhạc Hàm khóc tới chảy nước mắt nước mũi, lắc đầu dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Kỳ Tuân đau lòng rút khăn giấy lau nước mắt giúp Nhạc Hàm, dỗ dành nói: “Không sao, không sao đâu mà, thật sự không xấu, sao lại vì chuyện này mà khóc chứ?”
“Nhạc Hàm?” Thấy dỗ dành không được, Kỳ Tuân liền hít một hơi, nhịn không được nói: “Bảo bối à, đừng khóc mà.”
Nhạc Hàm đang khóc thật hăng say, vừa nghe thấy hai chữ ‘bảo bối’ thì giật mình nấc một cái, khiếp sợ nhìn Kỳ Tuân.
Kỳ Tuân nói ra khỏi miệng nhưng không hề ý thức được, thấy Nhạc Hàm rốt cuộc cũng ngừng khóc thì thở phào nhẹ nhõm lau nước mắt cho Nhạc Hàm, sau đó lại rút một tờ khăn giấy nhéo nhéo mũi Nhạc Hàm, giúp cậu lau nước mũi.
Kỳ Tuân thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Anh sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên biết thích một người, lúc muốn cưng chìu liền coi như bảo bối mà cưng.
Thấy Nhạc Hàm khóc tới đỏ bừng mặt, anh thật sự chỉ hận không thể vo người thành lại thành quả bóng rồi nhét vào trong tim.
Thấy Nhạc Hàm vẫn còn hít hít mũi, Kỳ Tuân bất đắc dĩ mỉm cười, nhéo nhéo mặt cậu hỏi: “Sao vậy? Nói anh nghe xem đã xảy ra chuyện gì nào? Sao lại khóc thành như vậy chứ?”
Nhạc Hàm hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Kỳ Tuân, nấc một cái, im lặng một hồi rồi đột nhiên giang hai tay.
Dáng vẻ này, rõ ràng đang biểu lộ ‘ôm một cái’.
Chậc, Kỳ Tuân thầm nghĩ, dồi ôi, dáng vẻ nhó xinh này, muốn gì mà anh không cho chứ? Cậu nhóc này muốn gì là anh cho hết.
Vì thế anh không nói thêm gì lập tức ôm người vào lòng.
Vừa ôm vừa xoa đầu Nhạc Hàm, Kỳ Tuân cố ý hỏi: “Vậy quan hệ của hai chúng ta là sao đây?”
Nhạc Hàm dụi đầu vào lòng Kỳ Tuân, rầu rĩ nói: “…khi nãy không phải anh đã nói rồi à?”
“Anh nói gì?” Kỳ Tuân sửng sốt.
“Thì…” Nhạc Hàm bấu áo Kỳ Tuân: “Khi nãy An Khả hỏi anh và em có quan hệ gì ấy…”
An Khả?
An Khả là ai?
Khi nãy xảy ra chuyện gì?
Kỳ Tuân nghĩ lại một chút liền nhớ ra khi nãy có một nữ sinh đã hỏi quan hệ của hai bọn họ là gì, anh liền tự chủ trương nói mình là bạn trai Nhạc Hàm.
Nghĩ thông suốt, Kỳ Tuân hài lòng, khẽ bật cười trêu đùa: “Anh nói gì vậy? Em nói lại anh nghe đi.”
Nhạc Hàm không ngẩng đầu, đạp anh một cước.
Kỳ Tuân bị giẫm mà lại bật cười— cái kiểu làm kiêu này, đáng yêu chết được.
Aiz.
Thở dài một hơi, Kỳ Tuân hài lòng ôm Nhạc Hàm vuốt lông, chuyển về chủ đề chính.
“Rốt cuộc em làm sao vậy?” Kỳ Tuân muốn hỏi chuyện Nhạc Hàm đột nhiên hạ cảm xúc: “Sao khi nãy lại khóc?”
Nhạc Hàm dựa vào lòng Kỳ Tuân một chút thì tâm tình cũng bình ổn lại.
Cậu không muốn nói những chuyện đó, dù sao cũng khá phức tạp.
Nhưng cậu thật sự muốn nói, dù sao thì nhiều năm như vậy cậu quả thực chưa từng tâm sự rõ ràng với ai về chúng.
Đối với cô Lư, Nhạc Hàm biết ơn những gì mà cô làm cho mình, nhưng cậu không muốn gia tăng thêm phiền phức cho cô, vì thế cô Lư nói gì cậu cũng ngoan ngoãn đáp lời, nhưng cô Lư nói nếu cậu có phiền não gì cứ việc nói với cô nhưng cậu chưa bao giờ mở miệng.
Đối với cha mẹ… thành thật mà nói, khoảng thời gian cấp ba đó, chỉ nội chuyện