Sau đó, Nhạc Hàm mặc áo ngủ của Kỳ Tuân, tất nhiên là rộng thùng thình.
Mặc quần áo xong, Nhạc Hàm dè dặt mở cửa phòng tắm, thò đầu ra.
Kỳ Tuân đứng bên cửa sổ quay đầu nhìn lại thì thấy Nhạc Hàm trong phòng tắm ló đầu ra.
Tim, mềm nhũn.
Kỳ Tuân ôn nhu nói: “Em vào phòng ngủ ngủ trước đi, anh trải giường xong rồi, anh tắm xong sẽ vào.”
Nhạc Hàm đỏ mặt gật đầu, lẹp xẹp đi dẹp chạy vào trong phòng ngủ.
Nhìn bóng lưng Nhạc Hàm mặc đồ ngủ của mình, ánh mắt Kỳ Tuân tối sậm đi, trái cổ khẽ lăn lộn.
*
Lúc nhìn thấy cái giường kia, Nhạc Hàm liền che mặt lại.
Đây chính là giường của Kỳ Tuân a a a!
Cậu nhào lên giường, chui vào trong chăn.
Giường tuy không quá chật nhưng dù sao cũng là giường đơn, vì thế cũng không rộng được.
Nhạc Hàm hơi nghiêng người, cả người trốn ở trong chăn, vì quá hưng phấn nên nào còn xíu buồn ngủ nào.
Cậu vừa ngượng ngùng lại kích động ngửi một chút, cảm thấy trong chăn tràn đầy hơi thở của Kỳ Tuân.
Đúng lúc này Kiều Duệ gọi điện tới— nói tới thì lúc đánh nhau điện thoại của Nhạc Hàm bị rơi xuống đất, mặt kính đã bị nứt!
Nhạc Hàm bắt máy liền nghe thấy Kiều Duệ lo lắng hỏi: “Hàm Hàm, về tới nhà chưa?”
Nhà…
Nhạc Hàm nuốt một ngụm nước bọt, chột dạ trả lời: “Rồi, về tới rồi!”
Kiều Duệ: “Tới bệnh viện kiểm tra chưa?”
“Ừ, không sao cả, ông yên tâm đi.” Nhạc Hàm hỏi: “Bên bọn ông cũng kết thúc rồi hả?”
“Xong rồi, bây giờ tôi đang trên đường về phòng ký túc xá này.”
Kiều Duệ không phải người nơi này, nhưng vì buổi biểu diễn ra mắt fans vào dịp lễ này nên cậu ta mới không về nhà.
Sau khi xác nhận Nhạc Hàm không có vấn đề gì, Kiều Duệ thở phào nhẹ nhỏm, sau đó lại bắt đầu mắng: “Đám kia là bạn cấp ba của ông hả? Hôm nay cũng tại ông cản lại đấy, lần sau bọn nó còn dám chạy tới gây sự, tôi nhất định sẽ đập chết bọn nó luôn!”
Kiều Duệ không chút do dự muốn bảo vệ cậu, Nhạc Hàm nghe mà cảm thấy thật ấm áp, cười cười nói: “Chắc là… không có đâu.”
Chắc là không đâu, Nhạc Hàm thầm nghĩ.
Nhưng cậu cũng không thể đảm bảo được, chỉ có thể trấn an Kiều Duệ.
Kiều Duệ dừng một hơi mới mất tự nhiên nói: “Có anh Kỳ ở, chắc bọn họ không có gan dám bắt nạt ông nữa đâu.”
Xem dáng dấp bị dọa sắp tè ra quần của bọn kia khi biết bối cảnh của anh Kỳ, có lẽ bọn chúng thật sự không có lá gan này.
Nói tới chuyện này, Nhạc Hàm có chút bất an: “Trước đây sao chưa từng nghe ông nói tới gia thế Kỳ Tuân lợi hại tới vậy vậy…”
“Cái này có gì hay mà nói chứ.” Kiều Duệ nói: “Bình thường anh Kỳ cũng không quá để ý tới chuyện trong nhà, sao, bị giật mình hả?”
Nhạc Hàm ngượng ngùng nói: “Có chút.”
Cứ cảm thấy khoảng cách của mình và người đàn ông này thoáng chốc đã bị kéo ra thật xa.
Mặc dù Kiều Duệ rất bất mãn với chuyện Kỳ Tuân bắt cóc Nhạc Hàm, nhưng lúc này vẫn trấn an: “Ông đừng nghĩ nhiều quá, cho dù anh Kỳ là con trai của Kỳ Diệu Danh thì cũng chỉ là một người bình thường thôi.
Với lại trước giờ ổng cũng không dựa dẫm vào nhà mình, cũng không thích… dù sao thì ông cũng không cần quá áp lực đâu.”
“Ừ!” Nhạc Hàm đáp ứng, nhưng nghĩ lại vẫn cắn răng nói: “Tui phải cố gắng học tập thêm nữa mới được!”
Cho dù không nói tới bối cảnh gia đình, trong mắt Nhạc Hàm thì Kỳ Tuân rất xuất sắc, đủ để làm Nhạc Hàm có cảm giác nguy cơ.
Cậu cảm thấy mình phải cố gắng thêm nữa, trở thành một người tài giỏi hơn.
Ngay lúc này, Nhạc Hàm cảm giác được nệm giường phía sau lưng mình lún xuống.
Cậu hiểu được là Kỳ Tuân lên giường nên vội vàng xoay người lại.
Người đàn ông kia liền vươn tay ôm cậu vào lòng, hôn trán cậu một cái.
Cơ thể Kỳ Tuân rất nóng, ôm vậy thì hơi thở ấm áp của anh liền đập vào mặt Nhạc Hàm.
Hai người nằm trong chăn, thân mật ôm lấy nhau, trái tim Nhạc Hàm nhộn nhạo, thoải mái híp mắt lại.
Kỳ Tuân khẽ thì thầm bên tai cậu: “Ai gọi thế?”
Nhạc Hàm dùng khẩu hình nói: “Kiều Duệ.”
Kỳ Tuân không quá quan tâm, bởi vì khoảng cách rất gần nên anh có thể nghe thấy tiếng Kiều Duệ trong điện thoại.
Anh chăm chú nhìn Nhạc Hàm, bàn tay ở dưới tấm chăn bắt đầu lần xuống sờ soạn, ngay lúc này lại nghe thấy Kiều Duệ ở bên kia đầu dây gian ác nói: “Hàm Hàm, bây giờ ông áp lực lớn như vậy, kỳ thực có một cách, làm một mẻ là khỏe cả đời luôn.”
Nhạc Hàm bị đôi tay hư hỏng tác quái dưới chăn của Kỳ Tuân làm cho đỏ mặt tới tận mang tai, hô hấp có chút rối loạn.
Cậu chụp lấy tay Kỳ Tuân, trừng mắt.
Kỳ Tuân cười khẽ xoay người lại đè lên người Nhạc Hàm.
Nhạc Hàm chung quy vẫn chỉ là một chàng xử nam, cho dù bình thường ảo tưởng nhiều cỡ nào thì cũng chưa từng bị một người đàn ông đè trên người, hơn nữa người này lại còn là bạn trai chính thức của cậu.
Cảm nhận được trọng lượng của người đàn ông trên người mình, bị đối phương hoàn toàn bao phủ, Nhạc Hàm ngẩn ngơ, lúc Kỳ Tuân khẽ vuốt ve rồi cúi đầu xuống chạm chóp mũi vào chóp mũi cậu, cậu đã không còn tâm tư để nghe điện thoại của Kiều Duệ nữa rồi, ánh mắt cũng ươn ướt.
Kỳ Tuân hé miệng, môi dính vào môi Nhạc Hàm, hơi thở hai người giao hòa.
Cơ thể Nhạc Hàm mềm nhũn, theo bản năng thở hổn hển, tay vòng qua bên hông Kỳ Tuân, vuốt ve lưng người đàn ông này.
Lúc này hai người nghe thấy Kiều Duệ cười bí hiểm nói: “—ông đá anh Kỳ thì không phải được rồi à?”
Nhạc Hàm: “…”
Kỳ Tuân: “…”
Ách.
Kỳ Tuân không thể tin được mình vừa nghe thấy cái gì, anh giật lấy điện thoại Nhạc Hàm tức giận nói: “Lặp lại lần nữa coi thằng nhóc kia? !”
Kiều Duệ nghe thấy giọng nói của Kỳ Tuân thì cũng sửng sốt, không dám tin nói: “Anh ở trong nhà Nhạc Hàm? !”
Kỳ Tuân cười nhạt: “Không phải tôi ở trong nhà Nhạc Hàm, là Nhạc Hàm ở nhà tôi, đang ở trên giường tôi đây này!”
Nhạc Hàm: “…” Bây giờ cậu ngất đi còn kịp không vậy?
Kiều Duệ bùng nổ: “Anh muốn làm gì hả? ! Anh mau thả Hàm Hàm ra!”
Kỳ Tuân bật cười: “Thả? Sao phải thả? Không thả!”
“Anh mau trả điện thoại lại cho Nhạc Hàm!” Kiều Duệ tức giận.
“Không.” Kỳ Tuân lạnh lùng vô tình nói: “Kiều Duệ, làm ơn suy nghĩ một chút đi, cẩu độc thân đừng có gọi điện thoại cho người có bạn trai vào giờ này, cám ơn.”
Nói xong, Kỳ Tuân không thèm để ý tới chuyện Kiều Duệ sẽ nổi điên cỡ nào khi nghe thấy lời mình, trực tiếp cúp máy, còn thuận tay bỏ số Kiều Duệ vào danh sách đen, ngay cả wechat cũng chặn nốt.
Một loạt thao tác làm thực là nhanh, chờ đến khi Kỳ Tuân để điện thoại xuống thì chỉ thấy Nhạc Hàm dùng hai tay bụm mặt.
Kỳ Tuân bật cười, kéo tay Nhạc Hàm: “Xấu hổ gì chứ?”
“Anh nói gì với Kiều Duệ vậy hả?” Nhạc Hàm kêu rên: “Nhất định là cậu ấy hiểu lầm rồi!”
“Hiểu lầm?” Kỳ Tuân nhướng mày, trêu ghẹo: “Nếu không phải trong nhà không có bao, bây giờ hiểu lầm đã không phải là hiểu lầm rồi, mà là sự thật.”
A a a a a a!
Nhạc Hàm đá người đàn ông này một cú, xấu hổ kêu lên: “Em mới không có làm gì đó với anh nhanh vậy đâu!”
Kỳ Tuân bật cười nắm lấy mắt cá chân Nhạc Hàm, trêu tức: “Vậy phải sao mới chịu hả? Có tiêu chuẩn nào không? Anh thật sự không ngại đâu… cho em duyệt cả người luôn này.”
Trong đầu người đàn ông này đều là phế liệu màu vàng gì vậy chứ!
Nhạc Hàm thật sự hít thở không thông, đồng thời cũng cảm thấy thật buồn cười, cậu giả vờ tức giận muốn đạp Kỳ Tuân thêm vài cú, chỉ là mắt cá chân bị đối phương giữ chặt, đạp được hai cái thì bật cười.
Kỳ Tuân vẫn còn trêu cậu, khom người tới cười khẽ: “Muốn check không? Vị trí nào trước đây?”
“Anh…” Âm thanh Nhạc Hàm mềm nhũn, nhịn không được bật cười: “Anh đáng ghét thật ấy!”
Giọng điệu này… hô hấp Kỳ Tuân trở nên nặng nề, anh thật sự không chịu nổi loại làm nũng này.
Oa này thật là…
Nhạc Hàm không hề ý thức được, đạp đạp chân một cái rồi đột nhiên kêu lên: “Aiz, tuột quần rồi!”
Kỳ Tuân: “? ? ?”
Nhạc Hàm nhướng người dậy muốn kéo quần, Kỳ Tuân giở chăn lên nhìn, chỉ thấy Nhạc Hàm thật sự đã lộ ra nửa cái mông.
Nhưng phần mông đó thậm chí còn không bị quần lót che đi, bởi vì ngay cả quần lót cũng bị tuột.
Nhạc Hàm xấu hổ nói: “Đồ của anh… size lớn quá.”
Kỳ Tuân: “…”
Nhạc Hàm kéo quần lên, vừa nâng mắt lên thì cứng ngắc cả người.
Vị trí kia của Kỳ Tuân đã không còn kích cỡ của trạng thái bình thường nữa rồi.
Nhạc Hàm đỏ bừng mặt, kinh ngạc nói: “Anh…”
Kỳ Tuân im lặng nhìn chằm chằm Nhạc Hàm, dây thần kinh giật giật.
Nhạc Hàm cảm nhận được bàn tay nắm mắt cá chân mình của Kỳ Tuân siết chặt hơn, trái tim cậu cũng giống như bị bóp chặt, cả người trở nên hốt hoảng.
Có, có phải cậu đã gây họa rồi không… aiz, làm sao bây giờ!
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
May mà sau một chốc giằng co, Kỳ Tuân hít sâu một hơi, rốt cuộc khó khăn dùng lý trí lần áp kích động, bình ổn lại.
Lúc Nhạc Hàm khẩn trương tới sắp nổ tung, Kỳ Tuân vuốt mặt, giọng khàn khàn nói: “…anh đi tắm lại.”
Lại phí phạm thêm một chút nước nóng, Kỳ Tuân một lần nữa quay trở lại giường, chỉ là lần này cho dù anh làm thế nào thì Nhạc Hàm cũng sống chết nhắm mắt, dáng vẻ như đã ngủ rồi.
Cuối cùng Kỳ Tuân chỉ có thể hết hi vọng, xám xịt