Kỳ Tuân vốn khá khẩn trương, cố gắng lộ ra nụ cười hoàn mỹ nhất, nghe thấy tiếng ‘đứa ngốc’ kinh hoảng của mẹ Nhạc thì nụ cười hơi thu lại, cảm thấy có chút không ổn.
Anh vô thức nhìn sang Nhạc Hàm ở bên cạnh, một giây sau đã thấy Nhạc Hàm bị mẹ Nhạc kéo tới bên cạnh mình mà vẫn còn cười khúc khích.
Kỳ Tuân: “…”
Hai vị trưởng bối có phải đã hiểu lầm gì không?
“Vết thương trên người con là sao? !” Mẹ Nhạc kinh hoảng lại sợ hãi quan sát trên dưới Nhạc Hàm, còn trừng mắt nhìn về phía Kỳ Tuân: “Là bị… bị ai đánh? !”
Tuy ngoài miệng hỏi là ‘bị ai đánh’, nhưng ánh mắt thì giống như đã nhận định người đánh là Kỳ Tuân.
Ba Nhạc cũng trợn to mắt, xanh mặt nghiêm nghị nói: “Đây là bạn trai con dẫn về à? !”
Khóe miệng Kỳ Tuân giật giật, vội nói: “Cô chú, hai người hiểu nhầm rồi ạ!”
Lúc này Nhạc Hàm mới tỉnh táo lại, giật mình nói: “A, không phải đâu ba mẹ, hai người hiểu nhầm rồi, không phải ảnh đánh con đâu!”
Nghe thấy lời này, thần kinh của cha mẹ Nhạc Hàm nháy mắt thả lỏng.
Khi nãy nhìn thấy bộ dáng Nhạc Hàm, bọn họ thật sự kinh hãi, bây giờ nghĩ lại, nếu thật sự là người đàn ông này gây ra thì liệu có lá gan cùng Nhạc Hàm về nhà gặp bọn họ hay không?
Nhưng thương tích của Nhạc Hàm rốt cuộc là sao? Bọn họ vừa tức vừa thương lại vừa hoang mang.
Mẹ Nhạc nhíu mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy con?”
…
Lần này tới, Kỳ Tuân đã mua một ít đồ tới làm quà.
Đặt đồ xuống, ngồi xuống ghế sô pha, giới thiệu sơ qua về thân phận của Kỳ Tuân, bọn họ cũng đã kể lại chuyện tối qua, ba Nhạc mẹ Nhạc nghe xong, cuối cùng cũng thu lại ánh mắt nghi ngờ khỏi người Kỳ Tuân.
Nhưng sau đó, càng nghe bọn họ lại càng tức giận hơn.
Nhạc Hàm kể có hơi vấp, Kỳ Tuân liền dứt khoát không để cậu kể nữa, tự mình giải thích với ba Nhạc mẹ Nhạc, đồng thời bỏ qua đoạn ý đồ của Hứa Tĩnh Sâm đối với Nhạc Hàm.
Ba Nhạc tức giận tới thở phì phò: “Không có giáo dục mà! Trên đời này sao lại có đứa trẻ không có giáo dục như vậy chứ? Ba mẹ chúng làm cái gì mà dạy con mình thành vậy chứ? ! Nhất định là một đám rác xã hội!”
Mẹ Nhạc đỏ ửng mắt: “Hôm qua đã tới bệnh viện kiểm tra chưa con? Có sao không?”
“Không sao ạ.” Thấy ba mẹ tức giận như vậy, Nhạc Hàm cũng có chút thấp thỏm: “Chờ hết sưng là ổn ạ, ba mẹ đừng lo lắng.”
“Ta, ta phải đi tìm lũ súc sinh đó tính sổ!” Ba Nhạc bật dậy.
“Chú!”
“Ba!”
Kỳ Tuân vội vàng giúp Nhạc Hàm cản ba Nhạc Hàm lại, trấn an nói: “Chú đừng kích động, ngồi xuống đi đã.”
“Đúng đó ba.” Nhạc Hàm cũng vội vàng gật đầu: “Ba đừng kích động… Kỳ Tuân đã giúp con hả giận rồi.”
“Ông tính tìm đám đó tính sổ kiểu gì? Ông cũng không phải không biết gia trưởng của đám đó, ông có thể đòi hỏi gì đây, chẳng lẽ tới đánh người? Ông đánh thắng được bọn họ à?” Mẹ Nhạc tuy yêu thương Nhạc Hàm, cũng rất thức giận nhưng bà vẫn còn lý trí, bà nói với ba Nhạc: “Ông ngồi xuống đi đã!”
Nhìn phản ứng của ba Nhạc mẹ Nhạc, Kỳ Tuân vốn lo lắng hai vị trưởng bối sẽ có băn khoăn với xu hướng tính dục của Nhạc Hàm, nhưng lúc này đã triệt để tiêu tan.
Anh nhìn ra được sự phẫn nộ của ba Nhạc và mẹ Nhạc hoàn toàn là hướng về phía đám Hứa Tĩnh Sâm.
Kỳ Tuân đỡ ba Nhạc ngồi xuống ghế sô pha, sau đó ôn hòa nói: “Con đã bắt năm người đó phải xin lỗi Nhạc Hàm rồi ạ.”
“Xin lỗi sao đủ chứ—” Ba Nhạc kích động nói.
“Ba!” Nhạc Hàm cất cao giọng, sau đó dừng lại một chút mới nói: “Là con yêu cầu bọn họ nói xin lỗi!”
Nhạc Hàm thở dài, suy nghĩ một chút rồi nói: “Con hi vọng bọn nó phải ngồi tù kia kìa, nhưng dựa vào tình huống khi đó muốn chúng ngồi tù là không thể.”
Hiện thực không phải như tiểu thuyết hay phim truyền hình, nhóm Hứa Tĩnh Sâm quả thật rất quá đáng, nhưng dựa vào hành vi trước mắt bắt bọn chúng ngồi tù thì căn bản là không thể.
Cho dù hiện giờ có Kỳ Tuân ở bên…
Chú ý tới Kỳ Tuân cũng đang nhìn mình, Nhạc Hàm nói: “Em không hi vọng anh làm những chuyện lạm quyền.”
Kỳ Tuân lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ.
Nhạc Hàm nói: “Em cũng không cần anh giúp em đánh bọn họ một trận, em đánh nhau với bọn họ chỉ vì bảo vệ chính mình, nhưng em không thích đánh nhau một chút nào cả! So với chuyện này, em càng muốn nhận được lời xin lỗi của bọn họ hơn.”
Cậu muốn nhận được hai chữ ‘xin lỗi’ từ miệng của bọn họ.
Cậu không biết người khác gặp chuyện này sẽ muốn làm gì, có nghĩ hết biện pháp để trả thù lại hay không, nhưng cậu thì không muốn lãng phí thời gian cho những kẻ cặn bã kia, cậu chỉ hi vọng có được hai từ ‘xin lỗi’ nên thuộc về mình mà thôi.
Nghe vậy, ba Nhạc mẹ Nhạc cũng im lặng.
Kỳ Tuân thấy vậy cũng than khẽ một tiếng nói: “Ngày hôm qua con đã đảm bảo năm người kia phải thành tâm thành ý nói ra hai chữ ‘xin lỗi’ mới thả bọn họ đi ạ.”
Đương nhiên, Kỳ Tuân còn chưa nói hết…
Chuyện ngày hôm qua là như vậy, nhưng trước giờ Kỳ Tuân tin rằng kẻ ác chắn chắn sẽ bị trừng trị— nói đúng hơn là, cho dù ‘ông Trời’ không trừng trị thì anh cũng phải đẩy một phát, để ‘ông Trời’ không trị không được.
Dù sao thì chuyện ở bên Nhạc Hàm đã kết thúc rồi, thứ mà Nhạc Hàm muốn không nhiều, Kỳ Tuân cũng không để chuyện này làm phiền tới cậu, nhưng chuyện của anh thì vẫn chưa xong.
Nghĩ tới đây, anh rũ mi mắt, ánh mắt cũng hơi thay đổi.
Anh nói: “Hơn nữa cô chú có thể yên tâm, con có thể đảo bảo sau này tuyệt đổi sẽ không để bọn người đó tiếp xúc với Nhạc Hàm nữa.”
Nghĩ lại thì đám người đó chắc sẽ không dám chủ động tiếp cận nữa.
Kỳ Tuân nói rất chắc chắn, nhưng mẹ Nhạc thì vẫn lo lắng: “Nhưng nếu bọn họ vẫn muốn gây chuyện…”
Kỳ Tuân cười cười, chỉ nói: “Con sẽ có cách ạ.”
Mẹ Nhạc khựng lại, nhìn kỹ Kỳ Tuân một chút.
Bà không thể không thừa nhận, tuy Nhạc Hàm là con trai nhưng tính cách lại quá mềm yếu.
Mà người đàn ông trẻ tuổi này trông cao lớn trầm ổn hơn hẳn, tính cách tựa hồ cũng rất thành thục, giờ phút này thậm chí còn có phần mạnh mẽ, làm người ta vô thức cảm thấy tin phục.
Có một người như vậy ở bên cạnh Nhạc Hàm…
Mẹ Nhạc nhìn đứa con nhà mình, đột nhiên có chút muốn bật cười.
Đã từng sống chết không tiếp thu được xu hướng tính dục của Nhạc Hàm, nhưng lúc này nghĩ tới có một người đàn ông ở bên cạnh chăm sóc Nhạc Hàm thì mới an tâm, giống như căn bản không hề có chút cảm giác khó chịu nào cả.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi mà.” Nhạc Hàm an ủi.
Mẹ Nhạc thở dài gật đầu, nói với Kỳ Tuân: “Tiểu Kỳ, hôm qua cám ơn con đã chăm sóc Nhạc Hàm.”
Phải thừa nhận rằng vợ chồng bọn họ không thông minh, không có tiền, không có bản lĩnh, nói thật ra thì còn không có dũng cảm và khí thế để làm những chuyện điên cuồng.
Kết quả là chuyện mà bọn họ có thể làm cho Nhạc Hàm lại ít như vậy, cảm giác áy náy đối với đứa nhỏ này cũng chưa bao giờ biến mất.
Kỳ Tuân cười nói: “Không có gì ạ, là chuyện con nên làm.”
Đối với Kỳ Tuân mà nói, chỉ cần cha mẹ Nhạc Hàm có thể thật lòng tiếp thu Nhạc Hàm là đủ rồi, những chuyện khác anh không quá cưỡng cầu, dù sao thì trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể hoàn mỹ như trong lý tưởng.
Chuyện mà cha mẹ Nhạc Hàm không thể làm cho em ấy, anh sẽ làm.
“Nói ra thì, sao hai đứa lại quen biết nhau thế?” Mẹ Nhạc trách móc liếc nhìn Nhạc Hàm: “Muốn ra ngoài hẹn hò với bạn trai thì cứ hói thật với ba mẹ là được, gì mà phải nói dối là đi gặp Triệu Nhất Phi chứ?”
Nhạc Hàm rụt cổ.
Bởi vì… hôm qua bọn họ mới chính