Lúc Nhạc Hàm gặp lại Kỳ Tuân, câu đầu tiên nói là: “Mẹ anh nói thế nào?”
Kỳ Tuân: “…”
Nghĩ tới trước đó mẹ mình mặt xanh lét cầm điện thoại lướt weibo, sờ mũi hàm hồ nói: “Khụ… trước tiên cứ để bà ấy bình tĩnh một chút đã…”
Nhạc Hàm: “? ? ?”
Bên mẹ Kỳ Tuân tạm thời không có tin tức, Nhạc Hàm thấp thỏm bất an nhưng cũng không có cách nào.
Không có khả năng cậu chủ động đi tìm mẹ Kỳ, một là không thích hợp, hai là cậu cũng không biết nên nói gì, nhưng cậu lại không muốn cứ vậy chờ đợi mẹ Kỳ đáp lại, vẫn hi vọng mình có thể làm được chút gì đó.
Nhạc Hàm suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chuyện duy nhất có thể nghĩ tới chính là….
học tập thật giỏi, mỗi ngày đều hướng tới trước!
Cậu muốn làm một học sinh giỏi, chỉ cần cố gắng và chăm chỉ thì dì sẽ có hảo cảm với cậu!
Đối với chuyện này, ban đầu Kỳ Tuân không biết gì cả, thẳng đến khi…
Ngày hôm sau, anh gọi điện cho Nhạc Hàm: “Buổi tối em có tới quán không?”
Nhạc Hàm trả lời rất dứt khoát: “Không đi đâu, em phải làm bài tập!”
Kỳ Tuân bị nghẹn lời, nghĩ một chút thì bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Lại một ngày trôi qua, anh gửi wechat cho Nhạc Hàm: “Tối nay em có tới không?”
Mười phút sau, Nhạc Hàm: “Em muốn chuẩn bị bài cho mấy tiết sau, không tới đâu!”
Kỳ Tuân: “…”
Lại một ngày, Kỳ Tuân: “Buổi chiều em có lớp không?”
Nhạc Hàm: “Không có, nhưng em muốn cùng Kiều Duệ tới phòng tự học.”
Kỳ Tuân: “? ? ?”
Lại một ngày trôi qua, Kỳ Tuân gọi điện thoại, buồn bã nói: “Hàm Hàm, nhớ em…”
Nhạc Hàm hàm hồ đáp hai tiếng, đột nhiên lẩm bẩm nói: “… ôi chao, hình như vẫy không đúng, không thể hiểu như vậy… Kiều Duệ, cậu làm bài này chưa?”
Âm thanh xa dần.
Kỳ Tuân: “…”
Quả thực không thể tin được mà — bốn ngày rồi! ! ! Anh đã cô đơn lạnh lẽo bốn ngày rồi! ! ! Thế mà Nhạc Hàm lại còn nghĩ tới chuyện làm bài tập khi đang nói chuyện điện thoại với anh! ! !
Toán rốt cuộc là con quỷ yêu mị gì vậy chứ hả! ! !
Nhạc Hàm hỏi bài xong quay trở lại, phát hiện cuộc trò chuyện vẫn còn treo thì giật mình nói: “A, sao anh vẫn còn giữ máy vậy!”
Kỳ Tuân âm trầm nói: “Hàm Hàm, anh không ngại cùng em đi học cả ngày đâu…”
Nhạc Hàm: “? ? ?”
Nhạc Hàm yếu ớt nói: “Sao vậy?” Sao lại muốn đi học cùng mình chứ?
Kỳ Tuân chất vấn: “Hai ngày nay em có nghĩ tới anh không hả? !”
Nhạc Hàm cẩn thận suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Có.”
Kỳ Tuân khựng lại.
Nhạc Hàm lại nói: “Khẳng định là có nghĩ tới nha.”
Kỳ Tuân: “….” Lời này làm người ta cảm thấy thực khó chịu.
Kỳ Tuân tức giận nói: “Chúng ta đã không gặp nhau bốn ngày rồi, em vẫn luôn học học học mà thôi!”
Lịch học của Nhạc Hàm chật kín, ban ngày nếu Kỳ Tuân muốn tìm Nhạc Hàm thì hai người chỉ có thể ở cùng nhau trong khoảng thời gian nghỉ trưa mà thôi.
Mà thời gian nghỉ đó quá ngắn, không có ý nghĩa, mà nghỉ trưa thì Nhạc Hàm cần phải ngủ một chút, Kỳ Tuân cũng không muốn quấy rầy.
Trong tình huống như vậy, buổi tối Nhạc Hàm vẫn còn muốn học tập thì Kỳ Tuân thật sự không thể tìm thấy người, mấy ngày nay ngay cả gọi điện thoại cũng không được bao nhiêu phút.
Mỗi ngày Kỳ Tuân đều tự an ủi mình, để mai rồi nói, để mai rồi nói, sau đó chính là một ngày rồi lại một ngày… anh chịu hết nổi rồi!
Nhạc Hàm khổ sở nói: “Em cũng hi vọng dì có thể thích em thôi mà…”
Kỳ Tuân lên án: “Nhưng em có nhận ra rằng toán học đang phá hỏng tình cảm của hai chúng ta không hả? !”
Hai ngày nay Nhạc Hàm học tập có chút nhập ma, cảm thấy mình tiến một bước phát hiện ra sự huyền bí và tuyệt vời của thế giới toán học, nghe vậy thì cảm thán một câu: “Thế giới này vốn không có gì mà toán học không làm được cả!”
Kỳ Tuân: “…” Lại còn khen nữa á? ? ?
Kỳ Tuân suýt chút nữa tức tới phì cười, anh không biểu cảm nói: “Được rồi, không nhiều lời với em, em chờ đó, mười lăm phút nữa anh sẽ tới dưới lầu ký túc xá của em.”
Nhạc Hàm: “A!”
Kỳ Tuân: “Đừng có ‘a’, hôm nay là thứ bảy, mai là chủ nhật, em mang bài tập theo anh về nhà!”
“Nhưng mà…” Nhạc Hàm tiếc nuối liếc nhìn Kiều Duệ đã không thèm để tâm tới bọn họ: “Em vốn đã hẹn Kiều Duệ tới thư viện…”
Kỳ Tuân bùng nổ: “Anh không nghe! ! ! !”
Tiếng rống này chấn Nhạc Hàm tới điếc cả tai.
Cậu ngượng ngùng nói: “Rồi, em biết rồi, em thu dọn ngay đây…”
Bị lạnh nhạt bốn ngày nên động tác của Kỳ Tuân khá nhanh, nói là mười lăm phút nhưng kết quả chỉ mới mười phút đã tới, đại khái là lúc đang nói chuyện với Nhạc Hàm anh đã ra khỏi nhà rồi.
Nhạc Hàm ngoan ngoãn ôm túi sách nhỏ bị Kỳ Tuân nhét vào trong xe, cứ vậy bị tha về nhà trọ.
Vừa tới nơi, Nhạc Hàm đã bị Kỳ Tuân đè xuống sô pha.
Chó săn thỏ Thùng Cơm ngơ ngác theo tới, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh sô pha lắc lắc đuôi khó hiểu nhìn hai người, nhưng chủ nhân của nó đã không còn tâm tư để ý tới nó nữa rồi.
Kỳ Tuân giống như động vật mà ngửi toàn thân Nhạc Hàm một lần, vừa dùng tay lại vừa dùng miệng, làm Nhạc Hàm thở hồng hộc, quần áo mất trật tự, mặt đỏ tới mang tai mới chịu thả ra.
Tiểu ngốc Oa suýt chút nữa đã bị toán học tẩy não thành lãnh cảm rốt cuộc biến trở về dáng vẻ non nớt mọng nước, cực kỳ ngọt ngào, Kỳ Tuân nhịn không được liếm môi.
Ánh mắt Nhạc Hàm ướt át, âm thanh giống như nhũn ra: “Kỳ Tuân…”
Hô hấp Kỳ Tuân nặng nề.
Có chút muốn bốc lửa, phản ứng đã quá rõ ràng, Nhạc Hàm cũng cảm giác được, hơn run sợ.
Kỳ Tuân chống đỡ trên người Nhạc Hàm, thở hổn hển nhìn chằm chằm người nằm dưới một hồi, đấu tranh tư tưởng một phen, ánh mắt đảo sang bên kia sô pha nghĩ, đêm vẫn còn dài, vẫn nên nhịn xuống—nhìn qua, cố kiềm chế ngồi dậy, đi tới wc.
Thấy Kỳ Tuân đứng dậy bỏ đi, Nhạc Hàm cảm thấy có chút tiếc nuối.
Trước đó không gặp mặt không thấy gì, hiện giờ thấy mặt thì Nhạc Hàm cảm thấy mình rất nhớ Kỳ Tuân, cho dù biết rằng trạng thái của bọn họ hiện giờ rất nguy hiểm… cậu cũng muốn ở trong lòng Kỳ Tuân cọ cọ thân thiết một chút.
Nhưng người đã đi rồi thì Nhạc Hàm cũng thôi.
Cậu nằm trên ghế sô pha ngốc một hồi thì đứng dậy rót ly nước uống, lúc vòng qua sô pha thì thấy một thùng đồ.
Thùng đã được mở ra, Nhạc Hàm chỉ tùy tiện liếc mắt một cái, cảm thấy không đúng lắm mới tập trung nhìn kỹ lại—
Đó là cả một thùng bao—bao!
Nhạc Hàm: “…”
Tê cả da đầu.
Không không không, có lẽ vẫn không nên thân thiết, đáng sợ quá.
Nhạc Hàm rất nghiêm túc muốn cố gắng học tập, nhưng kéo dài không được ba phút, cuối cùng sau khi Kỳ Tuân đã cọ cọ nửa ngày, hai người hẹn là trước tiên để Nhạc Hàm ở trong phòng ngủ làm cho xong bài tập, sau đó hai người sẽ cùng xem phim.
Dù sao cũng đã dụ được người về nhà, Kỳ Tuân cũng không tùy hứng.
Giúp Nhạc Hàm đóng cửa lại, Kỳ Tuân trở lại phòng khách, không có gì làm nên liền gọi điện cho mẹ mình.
Mẹ Kỳ nhận được điện thoại của Kỳ Tuân thì có chút kinh ngạc, dù sao thì nếu không có việc gì thì Kỳ Tuân rất ít khi gọi điện thoại cho bọn họ, bà tò mò hỏi: “Sao thế?”
Không quản thế nào cũng không ngờ tới điện thoại vừa mới thông, Kỳ Tuân đã bắt đầu trách móc toán học với bà.
Cái gì mà toán học làm người ta chết lặng, toán học có độc, toàn học có gì tốt mà cả đám người giống như dính thuốc, làm như vậy sẽ tan vỡ tình cảm đó có biết không!
Mẹ Kỳ nghe hồi lâu, lôi ra được trọng điểm, đờ đẫn nói: “Ah, tức là Nhạc Hàm vì học tập mà không thèm để ý tới con à?”
Kỳ Tuân mắng quá kích động, đến lúc này vẫn còn thở phì phò, chợt nghe thấy âm thanh bình tĩnh của mẹ mình: “Năm nay con ba tuổi à?”
Kỳ Tuân tức muốn chết rồi, phẫn nộ nói: “Cũng tại mẹ!”
“Mẹ?” Mẹ Kỳ câm nín: “Liên quan gì tới mẹ chứ?”
Kỳ Tuân chỉ trích thực hùng hồn: “Nếu không phải vì mẹ, em ấy có thể không để ý tới con suốt bốn ngày sao? Con đã kéo người về nhà trọ rồi mà em ấy vẫn còn đang ngồi trong phòng làm bài tập kia kìa!”
Nói xong, Kỳ Tuân buồn bã nói: “Con nói cho mẹ biết, nếu một ngày nào đó con của người nghẹn thành bệnh thì mẹ phải chịu trách nhiệm đấy!”
Nói xong, Kỳ Tuân cúp điện thoại.
Bên kia, mẹ Kỳ nhìn điện thoại: “…”
Trợn trắng mắt, bà để điện thoại xuống, rũ mắt phốc một tiếng bật cười.
Dám chơi chiêu với bà cơ à, bà còn không hiểu được cuộc điện thoại này có dụng ý gì sao?
Mẹ Kỳ thở dài.
Đứa nhỏ này nghiêm túc, không có người nào có thể thay đổi ý định của nó.
Một