Lạc Thanh Từ cũng không ý thức được loại biến hóa này, chỉ là nhìn đến Nguyễn Ly vẫn không nhúc nhích, nàng cảm thấy có chút kỳ quái.
Nàng ngước mắt nhìn Nguyễn Ly, trong đôi mắt màu mực xưa nay thanh triệt sáng ngời kia, giờ phút này ánh sáng đã vụt tắt, chỉ còn lại vô tận mất mát cùng khó có thể tin.
Lạc Thanh Từ yên tĩnh nhìn đôi mắt ấy, nhất thời thế nhưng cảm giác được lưng như kim chích, nàng chỉ là nói một câu để nàng ấy đi rửa mặt, lại giống như nói ra mười vạn lời độc ác, làm tổn thương tới đối phương.
Nhận thức này làm trái tim trống rỗng của Lạc Thanh Từ càng thêm hụt hẫng, tuy rằng chỉ trong chớp mắt, nhưng thực không thoải mái.
Nàng nhịn không được quay đầu đi nơi khác, không dám nhìn Nguyễn Ly.
Nhưng Nguyễn Ly cũng không rời đi, nàng cúi đầu nhìn đôi tay tràn đầy vết máu của mình, nơi khớp xương đều là da tróc thịt bong, cay đắng nói: "Đồ nhi không chỉ mặt bị bẩn, tay cũng dơ thật sự, khó trách làm sư tôn ghét bỏ."
Lạc Thanh Từ ánh mắt nhìn lướt qua, trong lòng cứng lại, nhăn mày, "Tay ngươi làm sao vậy?"
Nguyễn Ly cười trào phúng nói: "Nguyên lai sư tôn chưa từng quan tâm tới, lúc sư tôn bị nhốt bên trong, đồ nhi mở không được cửa đá, đồ nhi đã dùng tất cả biện pháp, nhưng vẫn vô dụng." Nàng nói lời này thanh âm thật nhẹ, vẫn luôn cúi đầu, nhìn đôi tay chính mình.
Trong lòng nàng trào ra một cổ bi thương thật lớn, tuy rằng còn không biết chuyện gì đã xảy ra với Lạc Thanh Từ, nhưng nàng đột nhiên ý thức được, bản thân hoàn toàn bất lực khi đứng trước phiến cửa đá kia, cho nên đã làm mất đi một thứ cực kỳ quan trọng.
Nàng đã mất đi Trì Thanh rồi.
Lửa giận cùng sự căm ghét vì bản thân bất lực lúc này dâng lên đến cực hạn, nàng quá yếu, quá vô dụng, kẻ nàng muốn giết lại giết không được, cuối cùng còn làm mất đi người mà nàng muốn bảo hộ cả đời.
Nguyễn Ly cúi đầu, dường như đã mất đi một bảo vật quý giá vô song, quanh thân tản mát ra chua xót cùng đau đớn, Lạc Thanh Từ xem đến rõ ràng.
Trên gương mặt lãnh đạm giống như bị băng tuyết bao trùm, cuối cùng lộ ra một vệt nứt, trong mắt Lạc Thanh Từ có vài phần mờ mịt, "Hệ thống, ta làm sai cái gì sao?"
Hệ thống thanh âm mất tiếng, "Ngươi không làm sai, nhưng dĩ vãng ngươi ở cùng nàng không phải thế này.
Nàng thích ngươi, ngươi không quên đi."
Lạc Thanh Từ nhấp môi dưới, quá vãng hết thảy ở trong đầu nhất nhất hiện lên, nàng nhẹ nhàng ừ một tiếng, không biết như thế nào hiện tại nàng lại nhìn rõ ràng hết thảy, "Ta biết, A Ly thực thích ta."
Nguyễn Ly thất hồn lạc phách mà đi ra ngoài, Lạc Thanh Từ không có thể nhịn xuống gọi lại, "A Ly."
Nguyễn Ly quay đầu nhìn nàng, trong mắt kinh ngạc lại mang theo tia mong đợi, Lạc Thanh Từ nhìn chằm chằm Nguyễn Ly, nhẹ giọng nói: "Nàng nghỉ ngơi thật tốt, ta vẫn luôn ở đây."
Nguyễn Ly sửng sốt mà hơi hơi hé miệng, trên mặt biểu tình run vài cái, nói không nên lời là bi hay là hỉ, rất nhanh liền ly khai.
Lạc Thanh Từ an tĩnh ngồi thật lâu, hệ thống nhịn không được hỏi: "Ngươi làm sao đột nhiên gọi nàng như vậy?" Đây cũng không phải trước mắt Lạc Thanh Từ sẽ nói.
Lạc Thanh Từ nhàn nhạt nói: "Ngươi ở một bên nhìn lâu như vậy, chẳng lẽ nhìn không ra, ta cũng thích A Ly?"
Hệ thống vốn đang đầy ngập mềm lòng cùng khổ sở, nghe được lời này suýt chút nữa kinh ngạc đến rớt cằm: "Ngươi đã mất đi tình căn, còn có thể hiểu điều này?"
"Kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, bất quá là cảm tình quá phức tạp, xem không rõ.
Bây giờ ta đã là người đứng ngoài, cho nên thấy rõ ràng mọi chuyện.
Ta khi ấy....." Lạc Thanh Từ dừng một chút.
"Khi ấy thế nào?" Hệ thống hiếu kỳ nói.
"Vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng."
Bằng không, đang là thẳng nữ tốt đẹp, ai có thể tiếp thu nữ tử khác nhân lúc mình ý thức mơ hồ, hôn rồi lại hôn, còn không tức giận, chỉ giật mình lo lắng mà thôi.
"Ngươi rốt cuộc cũng tự biết." Hệ thống kỳ thật cũng đoán được, tình cảm Lạc Thanh Từ dành cho Nguyễn Ly đã sớm không bình thường, bất quá là do nàng thiếu hụt tình căn, cùng với Tuyệt Tình Quyết áp chế, mới đem tình cảm kia giấu sâu đến không thấy ánh mặt trời.
Hai người không thân chẳng quen, lại như thế nào cảm tình thâm hậu, cũng sẽ không lặp đi lặp lại nhiều lần lấy mệnh đi hộ.
Chính là......!Hệ thống thở dài, "Hiện tại biết có ích lợi gì, ngươi đã không còn tình căn, còn có thể làm gì."
Lạc Thanh Từ đau đầu, "Ta biết, cho nên chỉ có thể tận khả năng giảm bớt thương tổn cho A Ly."
Nói đến đây, nàng nhịn không được nhíu mày, phía trước tỉnh lại còn không có tâm tư suy nghĩ, hiện giờ suy nghĩ của nàng càng lúc càng rõ ràng, "Dựa theo ta biết, thân thể nguyên chủ vốn không có tình căn, nhưng khi ta xuyên qua, cảm xúc cũng không chịu ảnh hưởng.
Mà lần này tình căn bị hủy, tại sao sẽ gây ảnh hưởng lớn như vậy?"
Hệ thống không nói chuyện, Lạc Thanh Từ cảm giác mình đã vạch trần được một bí mật sâu thẳm, "Nếu nguyên chủ không có tình căn, làm sao sẽ nhớ rõ Lạc Y, còn ở lúc A Ly gặp nạn ra tay tương trợ?"
Hệ thống thốt nhiên đang nhẫn nại, nó đang chờ Lạc Thanh Từ đưa ra đáp án.
"Cho nên trước khi ta xuyên vào, tình căn của nguyên chủ đã mọc lại, ta bất quá là thúc giục nó tiếp tục lớn lên." Lạc Thanh Từ lần này không nghi vấn, cho dù nàng mất đi tình căn, không có biện pháp giống như phía trước sinh ra loại này thẫn thờ cùng động nhiên, nhưng cũng không ảnh hưởng nàng cảm khái nguyên chủ tao ngộ.
Nghĩ vậy, nàng nhịn không được đối hệ thống nói: "Ta vẫn luôn không thể lý giải, vì cái gì ta xuyên qua liền tao ngộ hết thảy chuyện làm cho người tuyệt vọng, hóa ra nguyên chủ bản thân vẫn luôn sinh hoạt trong bùn lầy."
"Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, tiến độ thăm dò đạt 100%, độ tự do nhân vật hoàn toàn giải phóng."
Lạc Thanh Từ nghe được hệ thống nhắc nhở, trong lòng cũng không hề gợn sóng, "Hệ thống, độ tự do 100%, ta hiện giờ có thể làm đến mức nào?"
"Chỉ cần không tiết lộ thế giới này thiên cơ, hết thảy tùy ngươi mong muốn." Hệ thống thanh âm mang theo tia run rẩy, sau khi nói xong nó lặng im một lát, lại nghẹn ngào nói: "Đa tạ ngươi, Lạc Thanh Từ.
Ngươi cuối cùng đã cho ta một đáp án viên mãn." Xem như nỗi oan khuất của nguyên chủ đời trước đã được hiểu thấu, có thể tìm về một chút thanh thản đi.
Lạc Thanh Từ chỉ là ừ một tiếng, phản ứng này làm hệ thống khó chịu, nhưng thực mau Lạc Thanh Từ lại nói: "Chỉ có ta biết được, cũng không coi là viên mãn."
Lần thứ ba Thiên phạt đúng hẹn tới, Lạc Thanh Từ tại cực hạn thống khổ, giống như chịu ngược mà đem quá khứ hết thảy tỉ mỉ xem một lần.
Nàng biết trạng thái hiện tại của mình không đúng, về mặt tình cảm nàng thể nghiệm không tới tình yêu dành cho A Ly, nhưng về lý trí nàng rất rõ ràng, cho dù mình không còn cảm giác yêu thương nữa, nhưng nàng sẽ vẫn giống như trước tẫn mọi khả năng mà bảo hộ Rồng Con.
Tiểu Long Tử vẫn luôn là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của nàng, dù tình cảm không thể lại như xưa, nàng cũng sẽ không vì tình căn bị hủy mà xóa đi toàn bộ ký ức về nàng ấy.
Giữa mơ mơ màng màng, nàng nghe được cửa phòng truyền đến một tiếng kẽo kẹt cực nhỏ, trong tầm mắt mông lung bị băng sương bao phủ, nàng thấy được một mạt bóng hình quen thuộc, chính là nữ tử mà nàng từng yêu tha thiết trong những năm tháng đó.
Tuy rằng thiếu đi loại cảm giác xúc động cùng vui mừng, nhưng thân thể nàng thành thật hơn trái tim nàng rất nhiều, ngay khi nàng được bao bọc chặt chẽ trong vòng tay mềm mại nóng bỏng kia, nàng thậm chí khống chế không được đem mặt thò lại gần, chôn trong cổ Nguyễn Ly.
Phảng phất đây là lần cuối cùng được tiếp xúc thân mật như vậy, khi y phục hoàn toàn trút bỏ ở bên giường, lý trí của Lạc Thanh Từ cũng theo đó rơi xuống, nàng thập phần không cảm thấy thẹn mà vuốt ve Nguyễn Ly, dán nàng ấy thật chặt, tận hết sức mà đòi lấy sự ấm áp kia.
Khi thân thể các nàng vô hạn gần kề, ánh sáng vàng dịu nhẹ từ nghịch lân trên ngực Lạc Thanh Từ phát ra, đem các nàng bao trùm ở bên trong một vùng ấm áp.
Nguyễn Ly phát hiện lần này Lạc Thanh Từ hoàn toàn chủ động, thậm chí động tác có chút mãnh liệt làm nàng nhất thời không biết phải theo ai, nàng giống như một con cá mắc cạn cuối cùng tìm được về biển cả, loại cảm giác sóng biển ngập tràn bao lấy mỗi một tấc da thịt trên người nàng, làm nàng thư sướng vô cùng, đến ngay cả linh hồn cũng ngập tràn thỏa mãn.
Một hồi ôn tồn qua đi, trên gương mặt ủ dột mà suy sụp của nàng cuối cùng lộ ra nắng ấm, ánh mắt ôn nhu mà nhìn Lạc Thanh Từ đang ngủ say trong ngực.
Ngắn ngủn mấy ngày tình thế phát triển vượt xa nàng đoán trước, chuyện thống khổ nhất đảo mắt từ việc Trì Thanh là kẻ thù giết cha, biến thành Trì Thanh không còn nữa.
Hồi tưởng dáng vẻ Lạc Thanh Từ tỉnh lại sau khi rời động phủ, trong lòng Nguyễn Ly khó chịu đến lợi hại, Lạc Thanh Từ không giết chết Trì Thanh, mà Trì Thanh đã bị Thiên Cơ Tử làm hại.
"Sư tôn, hắn rốt cuộc đối với nàng làm cái gì?"
Trong lòng đầy ngập đau đớn, lại đầy ngập phẫn nộ, ánh mắt nàng nhìn người trong ngực đã chuyển từ ôn nhu sang thống khổ, lại từ cố chấp đến hắc ám.
"Chính là mặc kệ hắn làm cái gì, mặc kệ nàng vì sao một lần nữa trở nên lạnh nhạt như đời trước, ta đều sẽ không buông tay, ở thời khắc nàng ấp ta từ trong trứng ra đời, chúng ta chú định cả đời quấn lấy, không chết không thôi."
Bởi vì Nguyễn Ly kịp thời xuất hiện, Lạc Thanh Từ vòng trừng phạt này ít đi rất nhiều thống khổ, vì vậy nàng cũng không thật sự ngất xỉu.
Nàng rõ ràng nghe được Nguyễn Ly nói ở bên tai mình, từng câu từng chữ mang theo vô hạn đau lòng, hơi thở cùng độ ấm đều dán trên vành tai nàng, quá mức rõ ràng, làm thân thể nàng đều nhịn không được lay động.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Mùa Hè Mang Tên Em
2.
Hợp Đồng Định Mệnh: Ngược Chiều Yêu Thương
3.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4.
Vật Phát Sáng
=====================================
Thiên phạt từng chút tiêu tán, Lạc Thanh Từ may mắn vì mình lại chịu đựng một lần, đợi cho Nguyễn Ly thay nàng mặc tốt y phục, lại cúi người nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, nàng mới chậm rãi mở mắt ra.
Nguyễn Ly đang muốn vén tóc cho Lạc Thanh Từ, bàn tay chựng ở giữa không trung, nàng ngơ ngác nhìn người trước mặt, theo bản năng mà tìm kiếm trong ánh mắt đó dấu vết quen thuộc.
Nàng chỉ hy vọng chuyện sáng nay chỉ là ảo giác, nhưng hiện giờ Lạc Thanh Từ tỉnh, hết thảy đều trở lại dáng vẻ nguyên thủy nhất.
Lạc Thanh Từ chống người ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía Nguyên Ly chỉ có bình tĩnh cùng thanh lãnh, không hề mang theo một tia ôn nhu chuyên chú.
"Đa tạ." Lạc Thanh Từ nói ra một câu khách khí lại xa cách.
"Ngươi là sư tôn của ta, chút chuyện này, không tính cái gì."
"Nàng lấy ra tâm đầu huyết, cũng không tính cái gì sao? Vết thương trên ngực nàng thế nào?" Lạc Thanh Từ dứt lời, ánh mắt dừng ở trên ngực Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly theo bản năng che che vạt áo, nàng nhìn Lạc Thanh Từ ánh mắt thập phần phức tạp.
Lạc Thanh Từ hiện giờ tựa hồ tốt hơn buổi sáng một chút, nhưng trước sau vẫn lãnh đạm như vậy.
"Sư tôn cũng thay đồ nhi chịu hai trăm roi tẩy tội, điểm này thương tích không đáng kể.
Hơn nữa, đồ nhi cũng không có việc gì." Ánh mắt Nguyễn Ly không rời Lạc Thanh Từ, vẫn luôn tìm kiếm điều gì đó trên gương mặt đối phương.
Lạc Thanh Từ thần sắc hơi ngưng, Nguyễn Ly đích xác cùng dĩ vãng không giống nhau.
"Trước đây nàng hỏi ta vấn đề, có Tử Đàn Quân ở đó, ta không tiện trả lời, hiện giờ ta sẽ