Trái tim Lạc Thanh Từ giờ phút này vẫn chưa bình tĩnh lại, nàng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Nguyễn Ly, cũng liền bắt giữ được ánh mắt tràn ngập mê hoặc của nàng ấy.
"Cớ gì nhìn ta như vậy, nàng có gì muốn hỏi sao?"
Nguyễn Ly có chút do dự, kỳ thật trong lòng nàng hiểu rất rõ, tuy rằng nàng thích Lạc Thanh Từ bởi vì Trì Thanh, nhưng sau khi biết được Trì Thanh chính là Lạc Thanh Từ, chấn kinh qua đi, nàng mới nhận ra mình yêu thích nàng ấy cũng không chỉ bởi vì Trì Thanh, mà còn bởi vì nàng ấy là sư tôn.
Thậm chí nàng cảm thấy loại tình cảm kéo dài từ thời thơ ấu, ở một khắc thân phận Lạc Thanh Từ bại lộ, dường như đã hoàn thiện và thành thục hơn.
Nàng có thể tiếp thu Trì Thanh là bất luận dáng vẻ gì, nhưng chỉ khi nàng ấy là sư tôn, mảnh ghép còn khuyết thiếu nơi trái tim nàng mới có thể hoàn chỉnh.
Sư tôn luôn có thể khơi dậy lên những cảm xúc bị giấu kín của nàng, khiến những dấu hiệu nhầm lẫn trở nên cực kỳ hợp lý.
Nàng mê muội Trì Thanh ôn nhu cứng cỏi, cũng say đắm sư tôn nghiêm nghị lạnh lùng, dù là ai đi chăng nữa, nàng ấy đều thông tuệ thiện lương như vậy, trước sau cưng chiều yêu thương, lấy tính mạng ra bảo hộ nàng.
Nàng chỉ tò mò đâu mới là tính cách thật của Lạc Thanh Từ, chứ không phải muốn xác minh bản thân thích Trì Thanh hay sư tôn.
Cho nên lời đến bên môi lại không thể nói ra, tựa hồ điều đó cũng không quan trọng lắm.
"Không có gì, ta chỉ là đang nghĩ, sư tôn....!Nàng, nàng yêu thích ta từ khi nào?" Nguyễn Ly dừng một chút, lại đem một vấn đề khác vẫn luôn đè nén trong lòng hỏi ra, người đang luân hãm ở bên trong tình yêu luôn như vậy, muốn biết người trong lòng khi nào thích mình, lại thích vì điều gì.
Câu hỏi của Nguyễn Ly lại khiến Lạc Thanh Từ rơi vào trong mơ hồ, bởi vì nàng chưa từng suy xét qua vấn đề này.
Tình cảm nàng dành cho Nguyễn Ly tự nhiên như dòng nước chảy vào đáy hồ sâu, trong lúc bất tri bất giác mặt hồ đã dâng đầy, nếu không phải mất đi tình căn làm lý trí nàng tỉnh táo, nàng cũng vô pháp minh bạch.
Nàng yêu thương Nguyễn Ly, bảo hộ nàng ấy đều là hành động thuộc về bản năng, đó không chỉ là vừa gặp đã thương, mà là tình yêu khắc sâu trong linh hồn, mang theo vô hạn tưởng niệm vượt qua không gian thời gian, đi từ kiếp này qua kiếp khác, không cách nào xác định được khởi điểm.
Chỉ là tình cảm này được phong ấn rất sâu, phảng phất thiếu đi một mảnh ghép, làm cho ký ức của nàng không cách nào kết nối được.
Lạc Thanh Từ cẩn thận hồi tưởng, nếu nói thời điểm nàng chân chính nhận ra mình rung động trước A Ly, đó là ở động phủ truyền thừa tại Thập Phương Bí Cảnh, nàng tỉnh dậy phát hiện Nguyễn Ly đã đem nghịch lân đưa cho nàng, ngay lập tức cơn đau nhức từ đáy lòng cuồn cuộn mà ra, làm nàng hít thở không thông.
Nàng không quá rõ ràng mình đã yêu A Ly khi nào, nhưng một lần kia, chắc chắn là nàng đã động tâm.
Vẻ mờ mịt trên mặt Lạc Thanh Từ dần dần tan đi, nàng ôn nhu nói: "Ta cũng không biết là từ khi nào, ban đầu ta chỉ muốn bảo hộ nàng thật tốt, nhìn đến nàng liền cảm thấy vui mừng, sau đó lại cảm thấy nàng là độc nhất vô nhị trên đời, quá mức trân quý.
Tuy rằng ta gạt nàng rất nhiều, nhưng chỉ khi là Trì Thanh, ta mới có thể nói ra tâm tư chân thật nhất.
Trong số vài người ít ỏi trên thế giới này làm ta quyến luyến, nàng là quan trọng nhất.
Chỉ khi ở bên nàng, ta mới cảm giác được chính mình đang sống, rời đi nàng, ta cái gì đều không còn."
Nàng ngừng một chút, phát hiện Nguyễn Ly hai mắt sáng lấp lánh nhìn chính mình, nàng khẽ mỉm cười: "Ta chỉ biết rằng mỗi lần ngực ta đau, đều là bởi vì nàng, lần đau tàn nhẫn nhất chính là lúc ta biết được nàng cho ta nghịch lân, cảm giác đó thật sự khắc cốt ghi tâm, không thể nào quên."
Còn lại cũng không cần nàng nhiều lời, Nguyễn Ly đều đã hiểu, nhịn không được nhào đi qua ôm lấy Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ sờ sờ đầu Nguyễn Ly, lại một lần dò hỏi: "Nàng còn cảm thấy khó chịu không?"
Nguyễn Ly khẽ lắc đầu, "Ta có thể nhịn được, không sao hết."
Lạc Thanh Từ thở dài, "Ta nhất định sẽ nghĩ cách trừ đi ma khí cho nàng, nhưng trước đó, phải vất vả nàng rồi." Nói xong nàng dùng cái cằm cọ nhẹ vào tóc Nguyễn Ly.
"Chỉ hy vọng A Ly dù khổ cực thế nào, cũng tuyệt đối không từ bỏ."
Hiện giờ không còn cách nào khác, chỉ có song tu mới có thể xoa dịu ma khí bạo ngược trong người Nguyễn Ly, nhưng trong thâm tâm nàng lại không muốn mọi thứ diễn ra quá vội vàng.
Song tu là phải song tu, nhưng một ngày A Ly chưa gả cho nàng, thì bất luận nhân danh cái gì cũng không thể biện minh cho hành vi khinh suất đó, nàng cũng không phải cầm thú, sao có thể làm ra loại chuyện lưu manh như vậy.
Nguyễn Ly quá mức đơn thuần, mầm tình yêu của nàng lại không đủ lớn, nếu thật qua loa tiến hành, vạn nhất đến lúc đó khống chế không được, chính mình không ngừng hộc máu làm gián đoạn quá trình, khó tránh khỏi sẽ khiến A Ly lưu lại bóng ma tâm lý.
Nguyễn Ly dựa vào trong ngực Lạc Thanh Từ, ngoan ngoãn đáp ứng.
Chỉ cần Lạc Thanh Từ luôn ở đây, nàng sẽ không bao giờ từ bỏ, bởi vì một khi nhập ma, nàng liền mất đi tư cách có được nàng ấy.
Lạc Thanh Từ lẳng lặng ôm Nguyễn Ly, Nguyễn Ly ở dưới nước lâu như vậy, vì áp chế cảm xúc bạo ngược trong lòng, nàng đã sức cùng lực kiệt, mới vừa rồi còn cùng Lạc Thanh Từ thân mật một phen, đã sớm mệt mỏi, nàng vùi vào nơi mềm mại ấm áp, nhẫn nhịn cơn buồn ngủ đang kéo tới.
Lạc Thanh Từ đã nhận ra, nàng xoa nhẹ vào lưng Nguyễn Ly, điều chỉnh tư thế để Nguyễn Ly nằm thoải mái chút.
"Mệt nhọc liền ngủ một lát, ta tại đây trông chừng nàng."
Nguyễn Ly rất buồn ngủ nhưng lại ngủ không được, vừa nhắm mắt liền nghĩ tới Lạc Thanh Từ hôn mình, còn có câu kia tỷ tỷ dạy muội, lại nhớ tới bàn tay lành lạnh của nàng ấy chạm đến nàng, cảm giác vừa mệt nhọc vừa thư thái, làm trái tim nàng tức khắc thình thịch nhảy loạn.
Sợ tâm tư chính mình bại lộ, Nguyễn Ly cuộn tròn thân thể nằm vùi vào bụng Lạc Thanh Từ, nhấp khẩn môi, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Lạc Thanh Từ ngồi đến thẳng tắp, ánh mắt lại liếc nhìn tiểu đồ đệ đang nằm trên đùi mình, bên tai Hệ thống đột nhiên tuôn ra một tràng nhắc nhở, độ hảo cảm +10, -0,1, +10, -0,1, +10, -0,1......! khiến trái tim Lạc Thanh Từ đều nhộn nhạo.
Lòng bàn tay tàn dư cảm xúc quá mức rõ ràng, làm nàng nhịn không được trong lòng ngứa ngáy vô cùng, rồi lại khắc chế xuống.
Nàng hiện giờ so dĩ vãng càng có thể nhẫn nại, có lẽ là do sắm vai Hoài Trúc Quân quá lâu, nàng cảm giác chính mình càng lúc càng rời xa tính cách lúc ở hiện đại, nàng hoảng hốt không biết là do bản thân nhập diễn quá sâu, hay là do nàng đã thích ứng thế giới này rồi.
Đang miên man suy nghĩ, chợt đinh một tiếng, nhắc nhở -1,1 điểm xông ra.
Lạc Thanh Từ ngây ngẩn cả người, trừ tàn nhẫn như vậy, A Ly là đang giận nàng hay sao?
Thực mau người nằm trên đùi nàng giật giật, giống như có chút trằn trọc, Lạc Thanh Từ lẳng lặng nhìn, cũng không ra tiếng, thẳng đến tiểu tổ tông kia mở to mắt, nhỏ giọng hỏi: "Sư tôn, nàng làm sao.......!như vậy?"
Lạc Thanh Từ tỏ vẻ không hiểu, sắc mặt thanh lãnh trầm tĩnh, ánh mắt mang theo tia dò hỏi: "Ý nàng là...!ta....!cái gì?"
Nguyễn Ly mím môi, muốn nói lại thôi, "Không có gì."
Lạc Thanh Từ trong lòng như gương sáng, tiểu bình giấm nhà nàng lại đang ủ giấm, sơ hở là tự đổ lên đầu chính mình.
Sợ Nguyễn Ly nghẹn hỏng rồi, mà -1,1 điểm kia cũng thật oan ức cho nàng, vì vậy Lạc Thanh Từ vươn ngón tay điểm điểm lên môi Nguyễn Ly, "Nàng đấy, có chuyện gì sao không chịu nói ra?"
Nguyễn Ly không hé răng, Lạc Thanh Từ trong mắt mang cười, ngữ khí lại giả vờ nghiêm túc đứng đắn, "Đồ nhi, không thể nói cùng vi sư sao?"
Trừ bỏ phía trước muốn ngụy trang thân phận, Lạc Thanh Từ cũng hiếm khi bày ra tư thái sư tôn ở trước mặt Nguyễn Ly, ngữ khí quen thuộc này vừa ra tới, Nguyễn Ly lập tức xoay đầu nhìn Lạc Thanh Từ, trong mắt vừa thẹn thùng lại ủy