Lạc Thanh Từ kinh ngạc lại kinh hỉ, ngay sau đó nhịn không được phàn nàn trong lòng, "Song kiếm hợp bích trong bối cảnh tu tiên, thật sự thái quá.
Ta có chút hoài nghi Kiếm Thánh đem nó đổi thành Tuyệt Tình Quyết, không chỉ bởi vì bị người phản bội, sợ là tìm không thấy người cùng hắn hợp luyện Hữu Tình Quyết."
Hệ thống nghe được một trận vô ngữ: "Ngươi đang khoe khoang đấy à?"
Lạc Thanh Từ nghiêm trang nói: "Sao lại là khoe khoang? Ngươi không biết hai người có tình so một người vô tình còn khó khăn thế nào? Tâm ý tương thông, lẫn nhau tín nhiệm không rời không bỏ, nói dễ hơn làm."
Nguyễn Ly vẫn luôn nghiên cứu kiếm quyết, tuy nàng lịch duyệt không đủ, nhưng nàng lại có ngộ tính cực cao về kiếm đạo, mà kiếm quyết này vừa nhìn đã thấy quen thuộc, phảng phất được chôn rất sâu trong ký ức, thậm chí nàng còn có loại ảo giác đã từng luyện qua với sư tôn, cho nên nàng rất nhanh có thể từ trong đó nhìn ra chỗ tinh diệu.
Nếu muốn luyện thành, hai người cùng nhau kết hợp là bắt buộc, nàng không khỏi nhìn về phía Lạc Thanh Từ, muốn nói lại thôi.
Lạc Thanh Từ thấy Nguyễn Ly như vậy, trong lòng có chút buồn cười, "Nàng muốn nói cái gì?"
Nguyễn Ly liếc nhìn kiếm quyết, vẻ mặt giống như không để ý lắm, "Nếu kiếm pháp này yêu cầu hai người hợp luyện, sư tôn dự tính thế nào, muốn tìm đối tượng cùng nhau luyện tập hay sao?"
Lạc Thanh Từ thần sắc bình tĩnh, nhìn khẩu quyết kim sắc trước mắt, nhàn nhạt nói: "Tự nhiên là muốn, chỉ là......"
Nguyễn Ly vội vàng cướp lời "Chỉ là như thế nào?"
Lạc Thanh Từ nhăn lại mi, ra vẻ khó xử: "Chỉ là hiện giờ tông môn không còn, Giang Nguyệt Bạch không thể giúp ta, Tô Ngọc lại đang lưu lạc bên ngoài...."
Nàng còn chưa nói xong, Nguyễn Ly đã chế trụ cổ tay nàng, thanh âm có chút áp lực, "Sư tôn không đem ta để ở trong mắt?"
Lạc Thanh Từ nheo mắt nhìn về phía Nguyễn Ly, "Nàng vừa rồi hỏi như vậy, ta còn tưởng rằng nàng không muống cùng ta tu luyện Hữu Tình Quyết."
Nguyễn Ly thần sắc hơi gấp, "Ta như thế nào không muốn?"
Lạc Thanh Từ liếc nàng, "Nếu muốn, vì sao nàng phải quanh co lòng vòng, không chịu nói thẳng? A Ly, khẩu thị tâm phi không phải thói quen tốt, nàng biết không?"
Nguyễn Ly lỗ tai đỏ lên, nàng nhìn trúc y nữ tử bên cạnh, vẻ mặt thanh lãnh kia phai nhạt rất nhiều, trong mắt nàng ấy mang theo ý cười như có như không, sự tùy tính lười biếng này vốn chỉ thuộc về Trì Thanh, bây giờ lần nữa hiện ra giữa hai hàng lông mày Lạc Thanh Từ, thuyết minh rằng nàng ấy đang rất tự tại thoải mái.
Nguyễn Ly biết, Lạc Thanh Từ đang rất thả lỏng mà chọc ghẹo nàng.
Nàng quay mặt đi, các nàng đều đã cho nhau thấy cõi lòng, nàng còn một người ở đây nghẹn hỏng rồi, thật sự không nên.
Lạc Thanh Từ chỉ là cảm thấy Rồng Con nhà mình quá dễ thương, nên mới trêu nàng ấy một chút, nhưng nàng biết tâm tình Nguyễn Ly lúc này không ổn định, cũng liền thu liễm vui đùa, thò lại gần nghiêm túc nói: "A Ly, nàng hiện tại đã là người yêu của ta, nàng muốn cái gì cứ việc nói ra, ta đều sẽ cho nàng."
Nguyễn Ly nghe xong ngơ ngác quay đầu nhìn Lạc Thanh Từ, trong mắt mang theo dò hỏi cùng ý muốn chứng thực, đôi mắt vốn dĩ nhập ma lãnh lệ giờ phút này lại một mảnh sáng trong, dường như ma khí hắc ám cũng vô pháp làm ô nhiễm viên lưu ly ấy.
"Ta muốn cái gì, sư tôn đều sẽ cho ta sao?"
"Đúng vậy." Lạc Thanh Từ gật đầu, vẻ mặt không hề là mới vừa rồi trêu chọc vui đùa, mà là trịnh trọng hứa hẹn.
Nguyễn Ly khóe miệng nhấp ra một mạt cười, nàng hơi áp tới bắt lấy cổ tay Lạc Thanh Từ, chính sắc nói từng chữ: "Nếu sư tôn muốn luyện Hữu Tình Quyết, chỉ có thể cùng ta song tu, người khác không được."
Lạc Thanh Từ gần nhất đối song tu rất mẫn cảm, nghe được hai chữ này, biểu tình của nàng nhất thời đóng băng, nhưng thực mau nàng kịp phản ứng Nguyễn Ly không phải ý kia.
Chỉ là nàng nhịn không được khóe môi giương lên, làm như có thật gật đầu, "Song tu là chuyện quan trọng cả đời, tự nhiên không thể tìm người khác, chỉ là nếu muốn song tu, sợ rằng A Ly phải trước cùng ta thành thân, trở thành đạo lữ của ta, như thế ta và nàng mới có thể danh chính ngôn thuận song tu."
Nguyễn Ly đang rất nghiêm túc cùng Lạc Thanh Từ nói chính sự, lại nghe được Lạc Thanh Từ đem song tu nói thành như vậy, nàng giống như sấm sét giữa trời quang, tức khắc mặt đỏ tai hồng, "Ta....!Không phải, ta nói cùng nàng song tu, không phải cái kia, mà chỉ là cùng nhau luyện kiếm."
Càng nói càng cảm thấy thẹn, Nguyễn Ly đầu lưỡi đều thắt lại, nàng đột ngột đứng lên, lắp bắp nói: "Sắp....!sắp trưa rồi, ta đi nướng cá cho nàng."
Mắt thấy Nguyễn Ly chạy trối chết, Lạc Thanh Từ nhịn không được cười khanh khách, còn tà ác truyền âm đến một câu làm Nguyễn Ly cả người nóng lên, "Nhưng vi sư chính là muốn song tu, đồ nhi không nguyện ý sao?"
Nếu bây giờ đang là hình rồng, Nguyễn Ly nhất định xấu hổ đến toàn thân đỏ bừng, sư tôn hỏi như vậy, nàng biết đáp thế nào đây, cơ hồ là vọt vào sơn động trốn không còn bóng dáng.
Thẳng đến khi sắp nướng cá xong, trong đầu nàng đều là hai chữ song tu.
Nghĩ đến sư tôn, lại nghĩ đến chuyện đó, nàng liền cảm thấy tim đập bay nhanh, nhiệt độ trên má cũng vô pháp hạ xuống.
Nàng một bên xoay xoay cá đuôi phượng, một bên âm thầm oán trách, nào có sư tôn không đứng đắn như vậy.
Lạc Thanh Từ ở bên ngoài nhìn xem Hệ thống ném ra một loạt độ ưu ái +20, -0,1, +20, -0,1, +20, -0,1....., nàng chỉ có thể lắc đầu bật cười, Rồng Con nhà nàng thật quá đơn thuần rồi, nàng mới trêu một chút đã chịu không nổi.
Sau khi tìm ra bí mật của Hữu Tình Quyết, Lạc Thanh Từ cũng không hề trì hoãn, cùng Nguyễn Ly nếm thử luyện tập thức thứ nhất kiếm quyết.
Nguyễn Ly thiên phú thật tốt, Lạc Thanh Từ chỉ mới nhắc vài câu, Nguyễn Ly thực mau có thể lãnh ngộ.
Nếu không phải Hữu Tình Quyết này là Lạc Thanh Từ đích thân tìm ra bằng cách quy nguyên Tuyệt Tình Quyết, nàng đều hoài nghi Nguyễn Ly đã từng luyện qua.
Lạc Thanh Từ trong tay kiếm thế bay lên, thân kiếm màu xanh băng quang mang chợt khởi, từng sợi hàn ý từ thân kiếm nhè nhẹ tản ra, như thể nó không bị ảnh hưởng bởi sự thiếu hụt linh lực.
Nguyễn Ly hồi lâu không xuất ra Thanh Uyên, nàng ý niệm vừa động trường kiếm xuất hiện trong tay nàng, nàng nhìn Lạc Thanh Từ, lo lắng hỏi: "Sư tôn, linh lực của nàng còn chưa khôi phục, không sao chứ?"
Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, "Không sao, ta có chừng mực, chỉ là thử một chút kiếm chiêu."
Nguyễn Ly không có lại cự tuyệt, trở tay đứng song song cùng Lạc Thanh Từ, Thanh Uyên đâm nghiêng phát ra một tiếng vù vù, hai người cùng nhau đánh ra một thế kiếm.
Ngay sau đó hai người không hẹn mà cùng thu kiếm, một người vung kiếm theo chiều kim đồng hồ, người kia ngược chiều đi kiếm thành hình bán nguyệt, Thanh Uyên thân kiếm có màu đỏ bọc vàng, kiếm của Lạc Thanh Từ màu băng lam u tĩnh, hai kiếm đánh vào một chỗ, giao điệp ở bên nhau, trong phút chốc hai luồng kiếm khí kích động mà ra, Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly quần áo phiên động tóc dài phiêu nhiên.
Hai người lẫn nhau liếc mắt, một loại tình ý cùng hiểu ý trong ánh mắt chảy xuôi, cảm giác này đặc biệt vi diệu, rất nhanh hai người tách ra, kiếm cũng đi theo triệt hồi.
Lạc Thanh Từ mũi chân nhẹ điểm bay lên, giống như bạch hạc nhẹ nhàng chợt động, Nguyễn Ly ngẩng đầu theo sát, hai người một nhanh một chậm, một đi một về, mỗi chiêu thức đều không cần nhắc nhở, lại vô cùng phù hợp.
Ngày xưa đều là Lạc Thanh Từ dạy Nguyễn Ly luyện kiếm, hoặc là nàng tự mình trình diễn, hoặc là đối chiêu, song kiếm như thế này vẫn là lần đầu, Lạc Thanh Từ vốn dĩ lo lắng cần phải điều chỉnh nhiều, không ngờ lại ngoài dự liệu ăn ý.
Lạc Thanh Từ bị nội thương rất nặng, hồi lâu chưa hoạt động gân cốt, lần này có thể luyện kiếm thông suốt như vậy, nàng nhịn không được tinh thần phấn chấn, trong tay kiếm ý dạt dào, "A Ly, chúng ta tới lần nữa đi."
Nguyễn Ly biết nàng nhuệ khí nổi lên, không muốn dập tắt cảm hứng của nàng, Thanh Uyên trong tay ánh sáng càng thêm thịnh, chỉ là mỗi lần xuất kiếm Nguyễn Ly đều áp chế linh lực, quan sát trạng thái Lạc Thanh Từ, từng thế kiếm đều săn sóc mà đi theo nàng.
Trải qua một ngày, hai người rốt cuộc đem Hữu Tình Quyết thức thứ nhất luyện đến tận hứng.
Một đường kết hợp, sự ngưng sáp trong dĩ vãng lập tức biến mất, hai người song kiếm hợp bích, kiếm chiêu cho nhau bù đắp, linh lực phối hợp, uy lực thậm chí không kém Tuyệt Tình Quyết.
Nhưng có lẽ là do một người Băng linh căn, một người Hỏa linh căn không tương hợp nhau, mỗi lần hai người kiếm ý đan chéo, luôn cảm thấy thiếu đi thứ gì.
"Sư tôn, nghỉ ngơi một chút." Sợ Lạc Thanh Từ thân thể chịu không nổi, Nguyễn Ly thu kiếm về, thấp giọng nói.
Lạc Thanh Từ khẽ gật đầu, tay phải tùy ý vung lên, băng kiếm liền tan đi.
"A Ly, nàng cảm thấy như thế nào?"
Nguyễn Ly hồi ức quá trình kết hợp giữa hai người, mày hơi ngưng, "Kiếm chiêu thông thuận rất nhiều, phối hợp đều không sai biệt, nhưng ta cảm giác vẫn chưa thể phát huy uy lực vốn có của song kiếm hợp bích." Thức thứ nhất điểm nhấn chính là hai người thân kiếm đan xen bộc phát sức mạnh, thế nhưng linh lực các nàng tựa hồ không thể hòa vào nhau.
"Không sai, chiêu thức đều trôi chảy, nhưng lại thiếu một tia kinh diễm.
Ta luôn cảm thấy linh lực của ta và nàng rất khó dung hợp cùng một chỗ."
Nguyễn Ly ngước mắt nhìn Lạc Thanh Từ, "Có phải hay không ta ngộ tính chưa đủ, mới làm cho kiếm chiêu xuất hiện vấn đề?"
Tuy Lạc Thanh Từ chưa khôi phục linh lực, nhưng sự hiểu biết về kiếm đạo của nàng vẫn luôn đứng đầu Tu Chân giới, Hữu Tình Quyết là nàng cân nhắc ra tới, mới vừa rồi hai người hợp chiêu, cơ bản là Lạc Thanh Từ dẫn đường cho Nguyễn Ly.
"Nàng đừng nghĩ như vậy,