Lạc Thanh Từ đã cố gắng chịu đựng túng quẫn khi nói ra hai chữ này, nhưng bây giờ Nguyễn Ly, rồng con ngây thơ thuần khiết của nàng, cũng trực tiếp nói ra tới, càng làm Lạc Thanh Từ đầu ngón tay tê dại.
Nàng có chút không dám nhìn Nguyễn Ly, lại một lần trải qua cảm giác cầm thú mãnh liệt khi đem hai chữ sư tôn và song tu ghép lại với nhau.
Nàng ánh mắt trốn tránh, gian nan gật gật đầu, ngay sau đó bất động thanh sắc cùng Nguyễn Ly kéo ra khoảng cách.
Các nàng gần gũi như vậy thảo luận loại sự tình này, thực sự làm người thẹn thùng.
Nguyễn Ly mặt đỏ tai hồng, ngơ ngác tiếp nhận những lời Lạc Thanh Từ nói, sau đó nhịn không được liếc nhìn đối phương.
Chỉ là ánh mắt vừa dừng trên người Lạc Thanh Từ, nàng giống như bị lửa đốt, vội vàng nghiêng đầu đi nơi khác.
Nguyễn Ly trái tim đập đến bay nhanh, ma khí bị nàng áp chế trong huyết mạch lại bắt đầu sôi trào, may mắn có máu của Lạc Thanh Từ hóa giải, bằng không nàng hiện tại liền mất khống chế.
Song tu, cùng sư tôn.
Mấy chữ này quanh đi quẩn lại làm Nguyễn Ly cả người xao động nóng lên, d*c vọng cùng sợ hãi không ngừng đan chéo.
Từ lâu nàng đã biết mình yêu sư tôn, nhưng ngay cả khi sư tôn là Trì Thanh, nàng cũng chưa từng vọng tưởng có thể chạm tay vào nàng ấy, càng đừng nói sau khi biết được thân phận nàng ấy chính là sư tôn.
Nàng chỉ hy vọng có thể được đến sư tôn ưu ái, canh giữ ở bên người sư tôn, hiện tại có thể ôm hôn sư tôn đã là vô cùng thỏa mãn, nàng chưa từng nghĩ tới mình có thể tiến thêm một bước nữa.
Bây giờ sư tôn đã cùng nàng chân thành thẳng thắn nói ra, suy nghĩ của nàng không chịu khống chế nghĩ tới một bước kia, khiến nàng không biết phải làm sao.
Tuy nhiên, đằng sau sự khẩn trương ngượng ngùng là khát khao mãnh liệt, dục niệm trào dâng như một cơn sóng thần.
Lạc Thanh Từ sợ Nguyễn Ly lại bộc phát ma khí, vội vàng giải thích: "A Ly, ta nói chuyện này với nàng, không phải muốn nàng cùng ta thế nào, nàng không cần có gánh nặng......"
"Không, không gánh nặng, ta nguyện......!Nguyện ý." Nguyễn Ly lắp bắp trả lời, nhiệt độ vừa mới tạm lui xuống lại lần nữa dâng lên.
Nàng trộm nhìn Lạc Thanh Từ, thấp thỏm nói: "Nhưng sư tôn, nàng nguyện ý sao? Nếu không phải bởi vì ta nhập ma, nàng còn muốn cùng ta...." Lúc này đây Nguyễn Ly không có biện pháp nói ra hai chữ kia, nhưng nàng vẫn nhìn thẳng Lạc Thanh Từ, cho dù nàng muốn đến thế nào, cũng không muốn Lạc Thanh Từ miễn cưỡng chính mình.
Lạc Thanh Từ biết Nguyễn Ly sẽ nghĩ như vậy, vì thế cong ngón tay xoa xoa khóe môi, lại cúi đầu đỡ đỡ vạt áo lỏng lẻo của mình, ngẩng đầu liếc Nguyễn Ly một cái, cười như không cười: "Nếu ta không muốn, vừa rồi sẽ để cho nàng làm càn đến thế này sao?"
Nguyễn Ly nhấp môi dưới, ánh mắt dừng trên cổ Lạc Thanh Từ, vốn là da thịt trắng nõn mịn màng đã mơ hồ hiện lên chút dấu vết đỏ ửng.
Nghĩ đến vừa rồi chính mình kích động nhịn không được dùng sức, tim nàng lại đập nhanh hơn.
Lạc Thanh Từ đi đến bên bàn đá ngồi xuống, nhìn Nguyễn Ly tâm tư hỗn loạn, vẫy vẫy tay, "Lại đây."
Nguyễn Ly lại nhìn Lạc Thanh Từ một cái, ngoan ngoãn đi qua ngồi ở bên cạnh.
"A Ly, sở dĩ ta thẳng thắn nói cho nàng, là bởi vì ta lo lắng khi biết chân tướng nàng sẽ nghĩ như vậy, nàng sợ ta miễn cưỡng làm ra quyết định, ta đồng dạng cũng sẽ lo lắng nàng miễn cưỡng chính mình."
Nguyễn Ly vội vàng quay đầu xem nàng, "Sư tôn lo lắng cái gì?"
Lạc Thanh Từ kiên định nhìn Nguyễn Ly, "Ta lo lắng nàng có thật sự quyết tâm ở bên ta hay không."
Nguyễn Ly đang muốn đáp lời lại bị Lạc Thanh Từ ngăn cản, nàng nhíu mày, trong mắt có chút chua xót, "A Ly, vô luận ta yêu nàng như thế nào, thì ta cũng tránh không thoát liên quan đến cái chết của phụ vương, Long tộc lật úp ta cũng tham dự trong đó, dù cho không phải ta mong muốn, nhưng sai lầm đã xảy ra, ta sớm muộn phải trả giá cho tội của mình.
A Ly, nàng thật sự nguyện ý bỏ qua mối hận này, không hề khúc mắc mà cùng ta ở bên nhau sao?"
Nguyễn Ly nghe xong cúi đầu, tay đều không tự giác nắm chặt, đây là cái gai đâm sâu trong tâm trí nàng rút mãi không ra, nhưng nàng đã sớm có quyết định, nàng ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Từ, "Sư tôn, năm xưa nàng không tiếc cãi lời Thiên Cơ Tử, âm thầm cứu ta thoát khỏi Tiên môn đồ sát, cho nên ta đều hiểu được nỗi khổ tâm của nàng, tuy nàng có liên quan đến cái chết của phụ vương, nhưng cũng không phải nàng xuống tay.
Ta biết nếu được lựa chọn, nàng nhất định sẽ cứu phụ vương, có đúng không?"
Nguyễn Ly lưng đeo huyết hải thâm thù nhiều năm như vậy, trong cơ thể còn áp chế một uông ma khí, nhưng vẫn đủ lý trí cùng thanh tỉnh để cùng nàng nói về quá khứ tàn khốc kia, làm trái tim Lạc Thanh Từ không diễn tả được cảm động.
Nàng thật may mắn biết bao khi gặp được Nguyễn Ly, tiểu cô nương có trái tim thuần khiết thiện lương và không bao giờ suy đoán ác ý về người khác.
Loại tình huống này đổi làm bất kỳ ai, chỉ sợ là một hồi yêu hận đan xen khó lường.
Nàng rất muốn nói cho A Ly biết thân phận thật sự của mình, rằng nàng chưa từng tham dự đồ sát Long tộc, cũng chưa từng chạm tới Long Vương, cho nên A Ly có thể ở bên nàng mà không cần có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng.
Chính là nàng vô pháp mở miệng, dù cho nàng hoàn toàn vô tội, nhưng nàng là nguyên chủ chuyển thế, cũng là Lạc Thanh Từ duy nhất còn sót lại ở mọi thế giới, nàng chịu trách nhiệm cho những chuyện kia cũng không oan uổng.
"Đúng vậy, nếu Lạc Thanh Từ có lựa chọn, tuyệt đối sẽ không thương tổn bất luận sinh mệnh Long tộc nào." Lời này, nàng đáp thay cho nguyên chủ, cũng là cho chính mình đời trước một cái công đạo.
Nguyễn Ly hốc mắt ửng đỏ, nàng cười gật đầu, sau đó nói tiếp: "Cho nên sư tôn, việc này ta đã sớm nghĩ kỹ.
Trước đây khi mới phát hiện thân phận nàng, ta đã từng hận không thể ái không xong, lại vô cùng chán ghét bản thân không kiểm soát được tình cảm chính mình.
Sau khi biết được sư tôn đã trải qua những gì, hiểu được nàng vì ta làm hết thảy, ta liền không có biện pháp oán nàng nửa phần.
Ta chỉ đau lòng nàng, chỉ là hận tạo hóa trêu người."
Nguyễn Ly nói xong, ngẩng đầu không chút né tránh mà nhìn Lạc Thanh Từ, đem trở ngại lớn nhất giữa hai người đưa ra ngoài ánh sáng.
"Sư tôn, nàng từng an ủi ta rằng, chỉ cần làm tốt hiện tại, đem kết quả giao cho tương lai, hiện giờ ta đã có kết quả.
Nếu sư tôn buộc phải trả giá cho những chuyện đó, ta đây liền dốc hết sức thay nàng gánh vác."
Trong mắt Lạc Thanh Từ trồi lên một tia hồng, khóe mắt cũng có chút ướt át, nàng cầm tay Nguyễn Ly, nhẹ nhàng đem những ngón tay siết chặt kia nới lỏng, "A Ly, ta nói rồi, nàng muốn cái gì, ta cũng sẽ cho nàng.
Nếu có một ngày nàng đổi ý, muốn thay phụ vương cùng Long tộc báo thù, mạng của ta tại đây, tùy nàng lấy."
Nguyễn Ly thân thể cứng đờ, bỗng nhiên nắm chặt tay Lạc Thanh Từ, chém đinh chặt sắt nói: "Sẽ không có ngày đó! Ta chỉ muốn nàng cả đời trôi qua yên ổn.
Trong sinh mệnh ta cũng chỉ có sư tôn, vô luận như thế nào, ta đều sẽ không thương tổn nàng, cũng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn nàng."
Lạc Thanh Từ cúi đầu mỉm cười, "Ngốc tử, ta chỉ là nói nếu như."
Nguyễn Ly lắc đầu, "Không có nếu như, nếu có một ngày ta đối sư tôn đao kiếm tương hướng, vậy người đó tuyệt đối không phải ta, sư tôn không cần thủ hạ lưu tình."
Lạc Thanh Từ mạc danh cảm thấy lời này không ổn, trong lòng nàng có chút hoảng hốt, cho nên cũng không muốn tiếp tục.
Nàng nghĩ đến những chuyện mình còn lừa gạt A Ly, nếu thật cùng A Ly kết làm đạo lữ, những chuyện đó vốn không nên giấu, nhưng cố tình nàng một chữ cũng không thể nói.
Vì thế nàng lại một lần mở miệng: "A Ly, nàng thông tuệ như thế, hẳn là phát giác trên người ta còn cất giấu một bí mật.
Ngoài việc ta là Trì Thanh, ta còn có chuyện gạt nàng, nhưng ta vĩnh viễn không thể nói cùng nàng, vậy nàng còn nguyện ý ở bên ta không?"
"Sư tôn còn có việc gạt ta?" Nguyễn Ly trong lòng mơ hồ có chút bất an, nàng luôn cảm thấy chính mình đã xem nhẹ chuyện gì, nhưng nhất thời nàng bắt không được, nàng khẩn trương nói: "Vậy sư tôn đối ta thật lòng sao? Chuyện nàng gạt ta, là chuyện xấu ư?"
Lạc Thanh Từ trả lời rất kiên định, "Là thật lòng, nhưng chuyện kia ta có nỗi khổ riêng nên vô pháp tiết lộ, cũng không phải chuyện xấu."
Nguyễn Ly một trái tim treo rốt cuộc thả xuống, "Như vậy, ta tuyệt đối sẽ không thay đổi chủ ý.
Ta cả đời này liền nhận định sư tôn, tuyệt không sửa đổi."
Lạc Thanh Từ nghe đến những lời này, lông mày nhíu chặt lập tức giãn ra, trên gương mặt thanh lãnh băng tuyết tan rã, môi mỏng nhẹ dương, giống như trút được gánh nặng mà lộ ra tươi cười.
Ngay lập tức, mây tan mưa tạnh, lộ ánh dương quang.
Trên đời không ai có thể chống cự được nụ cười của Lạc Thanh Từ, đặc biệt là sau khi nàng thổ lộ những chuyện vẫn luôn đè nặng trong lòng, dường như hết thảy mây đen đều bị xua tan, vẻ thanh lãnh trong mắt cũng tan thành mây khói, chỉ còn lại sự dịu dàng và cưng chiều khi nhìn người yêu.
Nhìn người cấm dục đ ộng tình, trong thanh lãnh lộ ra cực nóng, trong tự giữ lộ ra mất khống chế, bất luận một điểm nào cũng đủ khiến người muốn ngừng mà không được, Nguyễn Ly đồng dạng không thể ngoại lệ.
Nàng chỉ cảm thấy Lạc Thanh Từ không chỗ nào không đẹp, không chỗ nào không lệnh nàng mê muội.
"Đinh, Lạc Thanh Từ độ hảo cảm +20."
Lạc Thanh Từ suýt nữa bị độ ưu ái bất thình lình nhảy ra làm giật mình, nàng liếc Nguyễn Ly, đối phương đang ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng, nhìn đến hoa cả mắt.
Nàng bất đắc dĩ thở dài, nếu nói Rồng Con có khuyết điểm, thì đó chính là quá nhan khống.
Chỉ là gần đây nàng sắp bị độ ưu ái oanh tạc đến tê liệt, nàng đều quên mất điểm số vẫn còn âm rất nhiều, "Hệ thống, hiện tại độ hảo cảm A Ly dành cho ta là bao nhiêu?"
Hệ thống hừ lạnh, "Độ hảo cảm giữa các ngươi đã không còn giá trị tham khảo, ta chưa thấy qua ai có thể từ bỏ tính mạng vì cứu một người có độ thiện cảm -7000.
Khởi đầu của người bình thường là 0, khởi đầu của các ngươi là -9999.
Nghĩ như vậy cũng khó trách, thêm mấy ngàn điểm, chẳng phải mạng đều phải cho."
Lạc Thanh Từ có chút buồn cười, hệ thống lại đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi......!Ngươi nếu tính toán cùng A Ly song tu, trước tiên báo cho ta, ta......!Ta sợ ta chịu không nổi, vẫn là sớm tránh né cho thỏa đáng."
Lạc Thanh Từ chựng