Nguyễn Ly nhìn Lạc Thanh Từ nâng lên ống tay áo, tức khắc nhớ tới ngày đó các nàng cùng nhau rời khỏi nơi này.
Ngày ấy nàng đầy cõi lòng chờ mong, hưng phấn cùng vui sướng, giấu trong tay áo Lạc Thanh Từ cùng nhau đi đến thành Phù Phong.
Nhưng Lạc Thanh Từ lại đem nàng ném cho Mặc Diễm, cho dù hiện giờ các nàng đã ở bên nhau, nàng ấy cũng sẽ không bỏ lại nàng, nhưng tình cảnh này vẫn làm nàng nhớ lại nỗi thống khổ năm đó.
Nàng không nhịn được nhíu mày, trong lòng ủy khuất cùng chua xót đều mất khống chế, cảm xúc cũng hạ xuống.
Lạc Thanh Từ bắt giữ được nàng cảm xúc biến hóa, nhanh chóng nhận ra rằng hành động của mình làm Tiểu Long Tử nhớ lại cảnh ly biệt ngày xưa, lập tức trái tim cũng có chút đau nhói.
Nàng không biết nên làm sao giải thích hành vi chính mình, đó thật là lỗi của nàng.
Khi ấy nàng vẫn xem Nguyễn Ly như nữ chủ trong sách, tuy rằng nàng không nỡ xa rời Rồng Con, nhưng vẫn phải thuận theo cốt truyện đem Nguyễn Ly đưa về địa phương tràn đầy thống khổ kia, làm nàng ấy một mình cô đơn trong Long tộc, chịu nhiều khổ sở như vậy.
Đây là chuyện bất khả kháng, nhưng Lạc Thanh Từ vẫn cảm thấy lòng tràn đầy áy náy cùng tội lỗi.
Trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Nguyễn Ly, "Thực xin lỗi."
Nguyễn Ly đôi mắt phát sáp, "Ta biết nàng đã vì ta làm rất nhiều, nhưng ta lúc ấy....!rất đau lòng."
Khi đó Nguyễn Ly còn quá nhỏ, chưa biết thế nào là sự cô độc kiên cường.
Vừa gặp biến cố lớn, Trì Thanh ôn nhu che chở làm nàng vô cùng ỷ lại, một khi mất đi, thật sự là trời sụp đất nứt.
Nàng cũng không thể trách cứ Lạc Thanh Từ, rốt cuộc nàng ấy không có nghĩa vụ cùng trách nhiệm phải giữ nàng lại bên người, mà tình huống lúc đó cũng không cho phép.
Nhưng bây giờ Lạc Thanh Từ đã là thê tử của nàng, chút ủy khuất nhỏ này liền khắc chế không được, cũng bởi vì biết sẽ được đến an ủi dỗ dành, cho nên nàng mới cậy sủng sinh kiều mà nói ra.
Lạc Thanh Từ vẫn luôn không dám nghĩ sâu về những thống khổ mà Nguyễn Ly tao ngộ ở Long tộc trong suốt 16 năm đó, trước đây nàng đã cảm thấy đau khổ và hối hận về quyết định của mình, hiện giờ tình cảm nàng dành cho Nguyễn Ly càng trở nên sâu đậm, sự đau lòng cùng hối hận đó liền càng mãnh liệt.
Nguyễn Ly tràn đầy ủy khuất nói những lời này, từng câu từng chữ nhất châm kiến huyết, làm đôi mắt Lạc Thanh Từ tức khắc nổi lên hồng.
Khi đó Tiểu Long Tử thật nhỏ bé, đáng yêu lại chọc người đau lòng, tưởng tượng đến nàng ấy bơ vơ không nơi nương tựa bị kẻ khác coi khinh khi dễ, ngực nàng liền đau đến lợi hại.
"Là ta sai, không bảo hộ được nàng, làm nàng chịu nhiều khổ sở như vậy."
Nàng ôm Nguyễn Ly thật chặt, sức lực quá lớn khiến cho Nguyễn Ly có chút đau.
Tiếng nói cũng khàn khàn nghẹn ngào, làm Nguyễn Ly nghe được trái tim đau nhói.
Nguyễn Ly vội vàng rời khỏi Lạc Thanh Từ ôm ấp, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Lạc Thanh Từ đôi mắt đỏ bừng, lập tức hối hận: "Ta không trách nàng, ta biết nàng có nỗi khổ, huống hồ ta trải qua những chuyện kia cũng không phải do nàng dẫn tới, ngược lại nhờ có nàng, ta mới ở trong cảnh ngộ hắc ám có được những hồi ức vô cùng tốt đẹp."
Trong mắt Nguyễn Ly cũng hiện lên tia bi thương, "Sư tôn, nàng đừng đau lòng, ta nói những chuyện này cũng không phải muốn nàng tự trách khổ sở, ta chỉ là......"
Lạc Thanh Từ nhịn xuống trong lòng chua xót, nhìn Nguyễn Ly vừa nóng nảy lại xấu hổ, nhịn không được khẽ cười, "Chỉ là cái gì?"
Thấy Lạc Thanh Từ cười, Nguyễn Ly mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ là nghe được nàng ấy hỏi, nàng mím môi lại có chút quẫn bách.
Nàng niết ngón tay, bất chấp tất cả, nói: "Ta chỉ là muốn nàng đau lòng ta, dỗ dành ta một chút mà thôi."
Lạc Thanh Từ ánh mắt mềm đến tan thành nước, thò đi qua nhẹ nhàng hôn hôn cái trán Nguyễn Ly, than nhẹ một tiếng lại đem người ôm vào trong ngực, "Ta biết, ta chỉ là quá đau lòng."
Nguyễn Ly chau mày, tựa hồ ý thức được Lạc Thanh Từ đau lòng cũng chính là khổ sở, nàng có chút rối rắm, "Vậy nàng đừng đau lòng, trực tiếp dỗ dành ta được không?"
Chua xót cùng tự trách trong lòng Lạc Thanh Từ nhất thời bị Tiểu Long Tử đáng yêu xua tan không còn một mảnh, mỗi lần Rồng Con biểu hiện đơn thuần chân thành như vậy, luôn làm người nhịn không được muốn đi cưng chiều nàng ấy.
"Vậy A Ly muốn ta dỗ dành thế nào?" Lạc Thanh Từ trong mắt đều là ý cười sủng nịch, như có ánh sáng.
Nguyễn Ly ngây ngẩn cả người, mở to mắt nhìn Lạc Thanh Từ: "Nào có ai dỗ người lại đi hỏi người được dỗ, chính nàng không nghĩ ra sao?"
Lạc Thanh Từ xì cười ra tiếng, Tiểu Long Tử ngốc nghếch này, cuối cùng cũng nhận ra ý đồ của nàng rồi.
Nguyễn Ly dẩu miệng, sư tôn thật là ghét phải chết.
"Đinh, Lạc Thanh Từ độ ưu ái -0.1."
Lạc Thanh Từ thiếu chút nữa cười to hơn, nhưng rốt cuộc vẫn muốn giữ lại chút hình tượng, nàng vội vàng banh mặt nhịn, nếu không sẽ đem Nguyễn Ly chọc đến sinh khí, "Được được, ta ngẫm lại làm sao dỗ dành A Ly nhà ta, vậy vợ ngoan, nàng có thể tới đây chứ?"
Lạc Thanh Từ đung đưa tay áo, Nguyễn Ly nghe nàng gọi mình vợ ngoan, thẹn thùng mà xoay người hóa thành tiểu long nhỏ nhắn, sừng rồng trong suốt mơ hồ mang theo đỏ ửng,nhanh chóng bay vào tay áo Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ nâng tay áo, nhìn tiểu long vàng óng ánh cuộn ở bên trong, giơ tay bày ra một đạo linh lực đem hơi thở rồng che giấu.
Ngay khi nàng chuẩn bị ngự phong rời đi, Rồng Con trong tay áo dò ra một chút, ngưỡng đầu hỏi Lạc Thanh Từ, "Sư tôn còn sợ độ cao không?"
Lạc Thanh Từ động tác một ngưng, cúi đầu nhìn Nguyễn Ly, thần sắc trong mắt có vài phần phức tạp.
Nhưng rất nhanh tia phức tạp này được thay thế bằng vui vẻ, nàng khẽ mỉm cười, ngự phong bay lên trời.
Lạc Thanh Từ tốc độ cực nhanh, Nguyễn Ly bởi vì quán tính mà ngã nhào vào tay Lạc Thanh Từ, tức khắc có một mạt linh lực ôn nhu đỡ lấy nàng, tránh cho nàng bị quăng ngã thành một đoàn.
Nguyễn Ly căm giận cắn cổ tay Lạc Thanh Từ một cái, nhưng ánh mắt cũng theo đó tối sầm xuống, phản ứng của sư tôn rõ ràng là sợ độ cao, vừa rồi chỉ là giả vờ cậy mạnh thôi, phỏng chừng đều đang choáng váng đến không được.
Nhưng loại tình huống này đối với đệ nhất kiếm tu Hoài Trúc Quân, vốn từ nhỏ ngự kiếm ngự phong đạp phá hư không đến lô hỏa thuần thanh mà nói, là không có khả năng.
Vậy thật là đoạt xá sao? Nhưng Nguyễn Ly lại cảm giác thực mâu thuẫn, nếu là đoạt xá, vậy Trì Thanh dáng vẻ không thuần thục kia, hẳn là sau trận chiến đồ long mới đoạt xá Hoài Trúc Quân, cho nên sư tôn vốn không hề tham gia giết rồng?
Nhưng như vậy lại giải thích không được, bởi vì sư tôn có ký ức hoàn chỉnh của Hoài Trúc Quân.
Hơn nữa nếu là đoạt xá, một người phàm ngay cả ngự phong còn không biết, làm cách nào đoạt xá tu sĩ Phân Thần kỳ?
Lui một vạn bước nói, nếu Trì Thanh thừa dịp Hoài Trúc Quân bị thương nặng sấn hư mà nhập, vậy cớ gì phải đem nàng ấp ra tới, còn hết lòng đối tốt với nàng, còn đem nàng đưa về Long tộc, sau đó thu nàng làm đồ đệ.
Nghĩ như thế nào cũng không đúng, huống hồ tính cách sư tôn lương thiện từ trong xương, không lý nào lại làm ra loại chuyện đoạt xá tàn nhẫn này.
Nếu không phải đoạt xá, thì rốt cuộc là chuyện gì?
Nàng chợt nghĩ đến sự tồn tại của Tà Niệm, đó chính là nàng ở kiếp trước, nhờ cơ duyên mà xoay chuyển thời không trở về đây, Tà Niệm cũng từng ý đồ muốn đoạt xá nàng.
Thế nhưng Tà Niệm chỉ là tâm ma đời trước nàng lưu lại thế gian, tu vi cũng đã tới Nguyên Anh, còn sư tôn? Nếu sư tôn cũng giống Tà Niệm, từ đời trước quay trở về đây, thì cảnh giới nhất định không thấp hơn hiện giờ, cũng không có chuyện sợ độ cao cùng tính tình cởi mở phóng túng như vậy.
Nếu sư tôn không đoạt xá, cũng không đến từ đời trước, thì sư tôn đến từ đâu?
Nguyễn Ly càng nghĩ càng thấy sự tình cổ quái, nơi nơi là nghi vấn, nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông, nàng chỉ có thể tạm thời buông xuống chuyện này, vô luận sư tôn có cái gì gạt nàng, nàng chỉ biết rằng sư tôn làm hết thảy là thật, thích chính mình cũng là thật, vậy liền đủ rồi.
Mà Lạc Thanh Từ vốn không thể nói trực tiếp thân phận mình cho Nguyễn Ly biết, chỉ có thể cố ý vô tình làm lộ ra một ít manh mối, nàng tin rằng Nguyễn Ly với đầu óc thông tuệ, nhất định sẽ tìm ra sự thật.
Nàng cũng không phải vì để bản thân thoát tội giết cha diệt tộc Nguyễn Ly, nàng chỉ không muốn lừa gạt thê tử của mình.
Nếu có thể, nàng chỉ hy vọng các nàng ở bên nhau không hề khúc mắc, không hề giấu giếm.
Thiên Đạo quá mức thâm hiểm, nàng bây giờ thực lực không đủ, vô pháp cùng hắn cứng đối cứng.
Một khi sứ mệnh của nàng ở thế giới này bại lộ, chiếu theo ước định hắn liền có thể trừng phạt nàng.
Đó chính là khiến nàng trực tiếp tan biến, không còn luân hồi.
Nàng cũng không sợ chết, chỉ là sợ phải lần nữa bỏ lại A Ly một mình bơ vơ.
Dáng vẻ Hồng Ảnh thống khổ như vậy, không có ngày nào không ám ảnh nàng.
Nàng phát hiện A Ly trong tay áo thật lâu không động tĩnh, có chút lo lắng mà nhẹ nhàng quơ quơ: "Vợ ơi?"
Nguyễn Ly không có đáp lại.
"Vợ giận rồi sao?" Lạc Thanh Từ nhẹ giọng hỏi.
Bên trong Rồng Con tựa hồ xấu hổ mà dùng đuôi siết nàng một chút, Lạc Thanh Từ con ngươi xoay chuyển, duỗi tay lấy ra một viên nội đan.
Đây là của Cù như chim năm ấy nàng lưu lại, nghĩ đến A Ly thích đồ vật tròn tròn, nàng mới cố ý để dành.
Sau thời gian ôn dưỡng, viên đan này đã trở nên mượt mà trong suốt, đỏ đậm yêu diễm.
Từ đó về sau tiến Thập Phương Bí Cảnh, còn có lần đến Nam Hải giải quyết ma long, Lạc Thanh Từ cũng thu thập được không ít nội đan, hiện nay các loại hạt châu lớn nhỏ đều có, đủ mọi màu sắc, phẩm chất đều không tệ.
Nàng cân nhắc một chút, nâng lên tay áo, đem nội đan Cù như chim quơ quơ cho Nguyễn Ly xem, khẽ cười nói: "A Ly, nàng muốn cái này không?"
Viên nội đan sáng trong oánh nhuận, màu đỏ xuyên thấu rực rỡ, thập phần bắt mắt, ánh sáng lưu chuyển.
Nguyễn Ly lấy lại tinh thần liền nhìn đến hạt