Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly nghe xong nhìn lẫn nhau, cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Các nàng phải đi chính là con đường gian nan nhất thế gian, người đồng hành quá ít, hiện giờ có Mạnh Kiều gia nhập, tuy rằng như cũ thế đơn lực mỏng, nhưng sẽ không đến mức chỉ có ba sư đồ các nàng lẻ loi độc hành.
Vân Huyên cùng Mạnh Kiều vẫn cần xử lý thân thể Mạnh Thuyền, Lạc Thanh Từ trong lòng nhớ mong Tô Ngọc, bởi vậy thương lượng trước tách ra hành động, sau đó hội hợp ở tửu lầu Tố Linh.
Mặc dù Nguyễn Ly hiện thân sẽ dẫn tới nhiều biến số, nhưng vô luận là cứu những con rồng đang bị nô dịch, hay là mượn Lục Kỳ Các để Long tộc thấy được thái độ của điện hạ bọn họ, đều rất quan trọng.
Không tích nửa bước thì không thể đi ngàn dặm, định kiến của con người quá sâu, muốn lật đổ nó ngay lập tức là điều rất khó, bằng cách này mới có thể mang lại một chút hy vọng trong tuyệt vọng, chỉ ra cho bọn họ một con đường, chung quy sẽ có một ngày lật ngược thế cờ.
"Sư tôn, bây giờ chúng ta đi gặp sư tỷ sao?" Hiện tại các nàng đã tới Phù Phong, chỉ có hai người đơn độc cùng một chỗ, Nguyễn Ly cũng không muốn trốn trong ống tay áo nữa.
Nàng thoải mái mà chui vào trước ngực Lạc Thanh Từ, móng vuốt bới ra vạt áo, ngưỡng đầu nhìn nàng ấy.
Góc độ này chỉ có thể nhìn đến đường quai hàm lộ ra dưới mặt nạ, cho dù là góc chết, nhưng gương mặt Lạc Thanh Từ quá xinh đẹp, như cũ làm Nguyễn Ly thích vô cùng.
Quan trọng nhất chính là, tuy rằng nàng trưởng thành, Lạc Thanh Từ cũng không còn là Trì Thanh ngày đó, nhưng nàng vẫn thích dán trong lồ ng ngực nàng ấy, cảm thụ nhịp tim đập cùng nhiệt độ cơ thể đối phương.
Khi còn bé chỉ cảm thấy nơi này an toàn cùng dễ chịu, hiện giờ chính là đầy ngập hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Nguyễn Ly đuôi rồng không nhịn được luồn vào ngực áo Lạc Thanh Từ, trực tiếp dán lên da thịt mềm mại mát lạnh, chóp đuôi như đóa hoa hợp hoan không ngừng nhích tới nhích lui, thậm chí móng vuốt còn không tự giác mà giẫm giẫm sữa.
Thế cho nên Lạc Thanh Từ không có biện pháp xem nhẹ Tiểu Long Tử đang náo loạn trong ngực mình, cảm giác vừa ngứa ngáy vừa k1ch thích làm cho nàng cả người nổi da gà, nàng duỗi tay bắt lấy móng vuốt Nguyễn Ly, ẩn nhẫn hỏi: "Nàng đang làm gì?"
Nguyễn Ly lúc này mới phản ứng kịp chính mình đang làm ra chuyện xấu hổ cỡ nào, lập tức lùi về móng vuốt, đuôi cũng cuộn lại giấu đi.
Lạc Thanh Từ bị hành động đáng yêu của nàng làm cho mềm nhũn, lại cảm thấy buồn cười, sờ lên nàng rồng nhỏ trong ngực, lại chọc chọc, "A Ly của chúng ta thẹn thùng rồi?"
Nguyễn Ly không nói lời nào, Lạc Thanh Từ lại nhéo nhéo nàng, "Vùi ở trong ngực ta thoải mái như vậy ư? Đuôi của nàng đều nháo đến ta cả người hỗn loạn."
Nguyễn Ly ở bên trong giật giật, sau một lúc lâu mới lộ ra một đôi long giác, còn có râu rồng bởi vì túng quẫn mà cong cong lên, làm Lạc Thanh Từ càng thêm muốn cười.
A Ly lại biến thành tiểu hồng long rồi.
Nguyễn Ly đôi sừng rồng đều đỏ, Lạc Thanh Từ cũng không trêu nàng nữa, mở miệng nói: "Sư tỷ nàng sợ rằng lo lắng đến hỏng, nếu chúng ta đã tới, dĩ nhiên phải nhanh chóng đi gặp Tô Ngọc, cũng làm Tô Ngọc an tâm chút.
Mặt khác, ta cũng cần nắm rõ tình huống Thiên Diễn Tông."
Nói tới chính sự, cảm xúc của Nguyễn Ly cuối cùng bình ổn, lúc này mới thò đầu ra.
"Ừm, ta biết.
Nhưng sư tôn, lần trước ta còn hung dữ với sư tỷ, sư tỷ có giận ta hay không?" Nhớ lại một màn ở Thiên Diễn Tông, Nguyễn Ly có chút thấp thỏm, lúc ấy Hồng Ảnh chiếm cứ chủ đạo, trong lòng nàng miễn cưỡng có Lạc Thanh Từ, thật sự không lo được Tô Ngọc.
Nhưng trên thực tế, nếu nói Lạc Thanh Từ là người nàng để ý nhất, vậy người thứ hai chính là Tô Ngọc.
Một đời này nàng gặp được rất nhiều người tốt kẻ xấu, nhưng có thể làm nàng đặt ở trong lòng, cũng chỉ có sư tôn cùng sư tỷ.
"Sư tỷ nàng tính cách chân thành, tâm tư thông thấu rộng rãi, nàng ấy biết nàng không cố ý, cho nên sẽ không trách nàng.
Nếu nàng vẫn cảm thấy trong lòng hổ thẹn, tự mình xin lỗi Tô Ngọc liền được, không có việc gì." Nhắc đến Tô Ngọc, trong lòng Lạc Thanh Từ nhịn không được cảm khái, chính mình đi một chuyến tới thế giới này, gặp được hai đồ đệ tốt như vậy, cũng xứng đáng.
Nguyễn Ly nghe xong khẽ gật đầu, nhưng lại có chút rối rắm, "Còn ta thì sao?"
Lạc Thanh Từ nhất thời không hiểu tiểu đồ đệ mình có ý gì, theo bản năng hỏi ngược lại: "Nàng thế nào?"
"Đinh, Lạc Thanh Từ độ ưu ái -0,1."
Lạc Thanh Từ đột nhiên bừng tỉnh, bất quá không đợi nàng làm ra phản ứng, độ ưu ái lại nhanh chóng cộng thêm 0,1.
Ừm, Rồng Con cuối cùng có tiến bộ, biết chính mình lòng dạ hẹp hòi, không nên ăn giấm với sư tỷ.
Lạc Thanh Từ trong lòng ngăn không được buồn cười, nhưng đại khái là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cho dù nàng có chút bất đắc dĩ, vẫn cảm thấy A Ly đáng yêu vô cùng.
"A Ly nhà ta là một nàng rồng có trái tim thuần khiết, đặc biệt hấp dẫn ta." Lạc Thanh Từ mang mặt nạ, phần lớn biểu tình đều bị che khuất, nhưng cặp mắt màu mực sáng trong đến mức khiến người nhìn liền thấu đi vào, nơi đó sủng nịch cùng yêu thích giống như mặt trời dâng lên phía đông Sài Tang, rực rỡ lấp lánh.
Khóe môi nàng giơ lên độ cong, đẹp lại ấm áp, vô luận che đậy như thế nào, nàng ở trong mắt Nguyễn Ly đều phát ra ánh sáng.
"Đinh, Lạc Thanh Từ độ ưu ái +99."
Chậc, hiện giờ độ ưu ái đã là -4073, nhưng khởi điểm của nàng thấp hơn -9999 rất nhiều, như thế này đã là yêu đến chết người, cao không thể với.
Lạc Thanh Từ trong lòng mềm cực kỳ, nhìn Nguyễn Ly mãn nhãn vui vẻ cùng hạnh phúc, cúi đầu hôn lên sừng rồng một ngụm, còn cố tình tạo tiếng vang.
Nguyễn Ly tức khắc cả thân rồng đỏ bừng, trong đôi mắt to đều là thẹn thùng.
Lạc Thanh Từ mang theo Nguyễn Ly một đường đuổi đến tửu lầu Tố Linh, mắt thấy sắp vào thành Phù Phong, Nguyễn Ly lại nhớ tới một chuyện.
Nàng cẩn thận nói: "Sư tôn, nàng nói xem, nếu sư tỷ biết quan hệ giữa ta và nàng, sư tỷ sẽ nghĩ thế nào?"
Lạc Thanh Từ sửng sốt, nàng còn không kịp trả lời, Nguyễn Ly lại tiếp tục nói: "Hơn nữa sư tỷ nên gọi ta là gì?"
"Khụ khụ......" Lạc Thanh Từ cũng không ngờ Nguyễn Ly sẽ nghĩ xa như vậy, bị câu hỏi này làm cho giật mình ho khan, nàng chưa từng nghĩ tới tình huống đó, trong đầu không tự giác hiện ra hai chữ, "Sư nương?"
Như vậy tưởng tượng, nàng vừa xấu hổ lại quẫn bách, đỏ mặt bưng lấy Rồng Con trong ngực, thấp giọng nói: "Nàng đang nghĩ gì? Muốn sư tỷ gọi nàng sư nương sao?"
Nguyễn Ly lập tức lỗ mũi đều bốc khói, rụt trở về, "Ta mới không có."
Ý niệm này vừa xông ra, như thế nào đều xua tan không được, Lạc Thanh Từ càng nghĩ càng cảm thấy thái quá, vì vậy nhanh chóng tăng tốc.
Quan hệ giữa nàng cùng A Ly, đặt trong Tu chân giới tuyệt đối là thiên lý bất dung, tuy nàng không thèm để ý miệng lưỡi thế gian, nhưng Tô Ngọc sinh trưởng ở Tiên môn, nàng ấy không nhất định có thể tiếp thu, nàng tạm thời không tiết lộ vẫn tốt hơn.
Tới cổng thành Phù Phong, Lạc Thanh Từ xa xa liền cảm giác được trận pháp giấu ở không trung.
Nàng thoáng suy nghĩ, liền duỗi tay điểm điểm Rồng Con trong ngực, "A Ly, nàng về tay áo ta đi, nơi này có cấm chế."
Nguyễn Ly nghe xong lưu loát chui vào tay áo Lạc Thanh Từ, sau đó Lạc Thanh Từ đầu ngón tay phun ra linh lực, phong bế Nguyễn Ly hơi thở, phiêu nhiên dừng ở trước thành Phù Phong.
Nàng liếc mắt nhìn biểu tượng môn phái treo ở cửa thành, là Phạn Âm Các cùng Nam Hoa Phái, hẳn là có người canh giữ trận.
Nàng thần sắc như thường, đi bước một tiến đến, nàng mới đi năm bước, một tấm chắn linh lực liền xuất hiện trước mặt, thực mau hai người đáp xuống trước cửa, đều là cảnh giới Kim Đan, trong tay bọn họ nắm dây trói rồng cùng hàng long trảo, thần sắc cảnh giác, trên dưới đánh giá Lạc Thanh Từ, "Mời tiên hữu báo danh tính."
Lạc Thanh Từ hơi gật đầu, tiếng nói thanh lãnh trầm thấp, "Tán tu Trì Thanh, từ Sài Tang đến đây tìm bằng hữu."
Hai người kia liếc nhau, vẻ mặt càng thêm đề phòng, "Sài Tang đã bị Long tộc chiếm lĩnh, tiên hữu sao có thể bình yên tới Phù Phong."
Lạc Thanh Từ không nói hai lời, giơ tay hội tụ linh lực, một luồng sức mạnh xanh băng lan tràn mở ra, nàng một chưởng đột nhiên vỗ xuống mặt đất, hàn ý lôi cuốn kình phong tứ tán mà đi, dưới chân nàng hiện lên một trận văn.
Hai người vừa thấy hình dạng linh lực cùng trận văn, lập tức biểu tình đều thay đổi, "Tiểu thừa cảnh!"
Dứt lời hai người nhanh chóng chắp tay hành lễ,