Trình Tố vốn dĩ khóe mắt thẳng nhảy, suýt nữa muốn bạo tẩu, kết quả nhìn đến Tô Ngọc vừa ngốc manh lại đáng yêu, cơn tức giận trong lòng đột nhiên tan thành mây khói, thậm chí bị vẻ nhút nhát kia làm cho buồn cười.
Nhưng đang tức giận lại bật cười sẽ tổn hại hình tượng chính mình, Trình Tố chỉ có thể mạnh mẽ đè ép xuống, vội vàng dời đi lực chú ý, "Hoài Trúc Quân, ngài muốn làm trưởng bối cũng đừng kéo theo ta, ta nhỏ hơn ngài nhiều lắm."
Ánh mắt Lạc Thanh Từ quét qua Trình Tố cùng Tô Ngọc, ngay sau đó khí định thần nhàn nói: "Ta coi ngươi là bằng hữu, tự nhiên ngươi và ta cùng thế hệ, như vậy rất hợp lý.
Nếu ngươi muốn làm vãn bối, vậy thì tùy ý ngươi."
"Hừ, cho nên Hoài Trúc Quân muốn làm cô cô của ta?" Trình Tố lập tức bắt được Lạc Thanh Từ chỗ đau, phản kích nói.
Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, "Ta không có sở thích nhận chất nữ, đương nhiên nếu ngươi muốn gọi ta là cô cô, ta cũng không ngại."
Trình Tố lại bị nghẹn, Lạc Thanh Từ có thể da mặt dày nghe nàng kêu một tiếng cô cô, nhưng nàng thế nào cũng không mở miệng được.
"Ta mặc kệ tỷ thế nào, chúng ta không nói vấn đề này nữa, tóm lại không cho phép gọi ta là a di, nghe hiểu không?" Trình Tố lại liếc hướng Tô Ngọc.
Tô Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, lại cẩn thận nhìn Lạc Thanh Từ, điều này khiến Trình Tố có chút không vui, "Nhìn sư tôn ngươi cũng vô dụng, ta nói không được liền không được." Lạc Thanh Từ rốt cuộc có mị lực gì, khiến cho Tô Ngọc nhất nhất nghe theo như vậy?
Lạc Thanh Từ trong lòng cười thầm, Trình Tố ngày thường rõ ràng ổn trọng, nhưng bây giờ lại hành động như hài tử, chẳng lẽ để mắt tới Tô Ngọc thật rồi? Nàng lại dùng ánh mắt vi diệu nhìn hai người bọn họ, khắp nơi đều là sơ hở, quả nhiên là đồ đệ ngốc nhà nàng.
Được rồi, dù cho nàng làm sư tôn, cũng sẽ không can thiệp vào tình cảm riêng tư của Tô Ngọc.
Trêu đùa qua đi, nàng cũng không có ý định xen vào.
Mặc kệ phải hay không, để hai người bọn họ tự giải quyết với nhau là được.
Tô Ngọc hoàn toàn không biết sư tôn chỉ muốn thăm dò chính mình cùng Trình Tố, vẻ mặt ngây thơ, nhưng Trình Tố đã sớm phát hiện Lạc Thanh Từ dị thường, nàng hậu tri hậu giác ý thức được chính mình đã để lộ sơ hở, tức khắc có chút hoảng thần.
Lạc Thanh Từ ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Tô Ngọc, "A Ngọc, vừa rồi con khóc nhiều như vậy, sợ rằng mệt mỏi, con về trước nghỉ ngơi đi."
Tô Ngọc mặt có chút nóng, "Con không mệt, con chỉ là nhịn không được."
Trình Tố nhìn Tô Ngọc đôi mắt sưng húp, không khỏi nhíu mày: "Đôi mắt đều sưng lên, còn nói không sao.
Ta ở dưới lầu đều nghe muội khóc."
Tô Ngọc gò má đỏ bừng, nàng sờ sờ đôi mắt, vội vàng nói: "Vậy ta về phòng trước, Trình...."
Ánh mắt Trình Tố lộ ra tia cảnh cáo, Tô Ngọc đầu lưỡi thắt lại, nhỏ giọng nói: "Trình tỷ tỷ, sư tôn các nàng ở phòng nào?"
"Có ta ở đây, còn cần muội nhọc lòng sao?" Trình Tố có chút bất đắc dĩ, tiểu cô nương tốt đẹp như vậy, cố tình lại mang theo tấm lòng người mẹ.
Sau khi Tô Ngọc rời đi, Trình Tố liền sắp xếp phòng ở cho hai người Lạc Thanh Từ.
"Chuyện tỷ an bài, ta lập tức đi làm, nhưng tỷ muốn khi nào triệu khai đại hội Tiên Minh?"
Nguyễn Ly nghe xong sửng sốt, vội vàng nhìn về phía Lạc Thanh Từ.
"Càng nhanh càng tốt, nhưng trước đó ta cần chuẩn bị một vài thứ, ngươi hỗ trợ ta một chút." Lạc Thanh Từ nghĩ tới một sự kiện, thoáng nhíu mày.
"Được, thứ gì?" Trình Tố không chút do dự, không hỏi một tiếng liền đáp ứng.
Lạc Thanh Từ trong lòng nóng bỏng, chuyện may mắn nhất trên đời chính là có được một người yêu chân thành, và một bằng hữu đáng tin cậy, nàng đã từng không dám xa cầu loại tình cảm đó ở thế giới này, nhưng tất cả đã trở thành sự thật trong vô thức.
"Ta muốn một ít linh dược, chờ lát nữa ta đưa cho ngươi đơn thuốc."
"Ta sẽ cố gắng, nhưng hiện nay tình huống đặc thù, đan dược trong tay chúng ta không còn phong phú như dĩ vãng." Nhắc tới chuyện này, Trình Tố cũng có chút phiền não, tửu lầu Tố Linh đều có chi nhánh cầm đồ ở khắp Phù Phong, Sài Tang cùng Vân Trung, mấy chục năm qua lưu thông vô số kỳ trân dị bảo, linh thảo cùng đan dược cũng không thiếu, nhưng hiện tại giao thông tắt nghẽn, bảo vật đều bị phong bế.
"Ta biết, vất vả ngươi."
Trình Tố đang định xoay người đi bận rộn, nhưng nhớ tới một chuyện, nhịn không được hỏi: "Đúng rồi, hàn độc trên người tỷ vẫn nghiêm trọng như vậy sao? Mấy năm trước ta ở Vân Trung thu được một khối Long tinh thạch, khả năng đối với hàn độc của tỷ có trợ giúp."
Long tinh thạch? Lạc Thanh Từ sửng sốt, đó chính là một loại tinh thạch mà Long tộc đam mê sưu tập, so với linh thạch của Tiên môn, linh lực của nó càng thêm thuần khiết, hơn nữa hình dạng giống như kim cương, trong suốt như pha lê.
Ánh mắt nàng theo bản năng nhìn về phía Nguyễn Ly, quả nhiên Nguyễn Ly đôi mắt lóe sáng, dáng vẻ này rõ ràng là có chút dao động.
Lạc Thanh Từ không muốn Trình Tố lo lắng quá nhiều, khẽ cười nói: "Ngươi không cần quan tâm việc này, ta đã được một người bạn tặng cho trân bảo, có thể khống chế hàn độc."
Sự chú ý của Nguyễn Ly ngay tức khắc từ Long tinh thạch dời về, nàng có chút ngượng ngùng nhìn Lạc Thanh Từ.
"Thật sao? Vậy thì tốt quá, nhưng trân bảo gì có thể ngăn chặn loại hàn độc khiến người sợ hãi kia?" Nghĩ tới dáng vẻ Lạc Thanh Từ mỗi khi hàn độc phát tác, Trình Tố lòng còn sợ hãi.
"Bảo vật Long tộc." Lạc Thanh Từ không có nói thẳng, nhưng Trình Tố lập tức phản ứng kịp, "Là Nguyễn Ly tặng cho tỷ, thật là, chỉ vậy thôi mà tỷ nhất định phải quanh co lòng vòng."
Lạc Thanh Từ không phản bác, chỉ là lấy ra một lọ thất phẩm đan dược đưa cho Trình Tố, trước ánh mắt nghi hoặc của Trình Tố, nàng đạm nhạt nói: "Nhưng ta vẫn cần Long tinh thạch, ta cùng ngươi đổi."
Trình Tố biết rất nhiều thứ, cho nên thực mau hiểu được ý tứ Lạc Thanh Từ, nàng nhìn Nguyễn Ly, lại phát hiện đôi mắt nàng kia đều dính trên mặt Lạc Thanh Từ, vẻ thẹn thùng cùng vui sướng đó, như thế nào cũng không phải ánh mắt đồ đệ nhìn sư tôn.
Chẳng lẽ.....
Trình Tố hít vào một hơi, cảm thấy tam quan chính mình sắp sụp đổ.
Tuy nàng có chút khiếp sợ, nhưng cũng không biểu lộ, "Tài sản của tửu lầu đều thuộc về tỷ, cái này cũng không cần."
Trình Tố đem thất phẩm đan dược đẩy trở về, lại bị Lạc Thanh Từ ngăn cản, "Đây là đan dược do Tử Đàn luyện chế, trên đời có thể gặp không thể cầu.
Tình huống hiện giờ phức tạp, ngươi giữ lấy đi, ngày sau nhất định hữu dụng."
Nghe Lạc Thanh Từ nói như vậy, Trình Tố cũng liền giữ lại.
"Hai sư đồ tỷ về phòng nghỉ ngơi đi, ta đã sớm an bài, còn về Long tinh thạch, ta sẽ đưa cho tỷ sau."
Lạc Thanh Từ khẽ gật đầu, nàng nhìn phòng cách vách, hướng Nguyễn Ly nhướng mày cười: "Nàng muốn nghỉ ngơi hay không?"
Nguyễn Ly thực mau gật đầu, "Muốn."
"Vậy nàng đi trước nghỉ ngơi." Lạc Thanh Từ không nhanh không chậm nói, nàng còn chưa gỡ xuống mặt nạ, vì vậy phần lớn biểu tình đều bị che khuất, nhưng trong đôi mắt kia rõ ràng mang theo ý cười, còn có chút hư hỏng.
Nguyễn Ly dĩ nhiên nhận ra sư tôn mình gian tà, nàng mím môi, "Sư tôn muốn ta đi nơi nào nghỉ ngơi?"
Lạc Thanh Từ vẫn là bất động, "Đương nhiên là trong phòng."
"Trong phòng ai?"
Lạc Thanh Từ khóe miệng ý cười mở rộng, "Đương nhiên là phòng của nàng."
Nguyễn Ly hừ một tiếng, ôm lấy bên eo Lạc Thanh Từ, lập tức đem người kéo đi vào.
Không nghĩ tới nàng to gan như vậy, Lạc Thanh Từ giật mình.
Phát hiện cửa cũng đã bị Nguyễn Ly đóng lại.
"Đồ nhi to gan như vậy, muốn làm cái gì?" Lạc Thanh Từ ngước mắt nhìn Nguyễn Ly, thần sắc mang theo ôn hòa khó tả.
Nguyễn Ly nhìn Lạc Thanh Từ, trong mắt không chút nào che lấp quyến luyến cùng d*c vọng chiếm hữu, đây chính là sư tôn độc thuộc về nàng.
"Ta hiện nay vừa vui vừa buồn." Nguyễn Ly không đầu không đuôi nói một câu, làm Lạc Thanh Từ có chút kinh ngạc.
"Vì sao?" Nàng hiểu được Rồng Con vui vẻ, nhưng tại sao Rồng Con lại buồn?
"Sư tôn muốn Long tinh thạch, là để cho ta sao?" Nguyễn Ly hỏi.
Lạc Thanh Từ khẽ gật đầu, ý cười càng thêm thịnh, "Không có biện pháp, ai bảo rồng sữa nhà ta có sở thích kỳ quái như vậy."
Nguyễn Ly lại đáp một câu quen thuộc, "Cho nên ta vui vẻ."
"Vậy cớ gì nàng không vui?" Lạc Thanh Từ dựa lưng vào cửa, thấp thấp nói.
Nguyễn Ly mím môi, "Sư tôn kêu sư tỷ A Ngọc."
Lạc Thanh Từ cúi đầu cười khẽ, "Quả nhiên là ghen, ừm, có chút bá đạo."
Nguyễn Ly lôi kéo đai lưng của nàng, có chút buồn rầu nói: "Ta cũng biết không tốt, sư tỷ cũng cần được sư tôn đau lòng, nhưng ta cảm thấy chính mình không còn đặc biệt nữa.
Ta là đồ nhi của nàng, nhưng ta không muốn chỉ là đồ nhi.
Nếu nàng gọi đệ tử đều như vậy, ta đây thân phận khác thì sao?"
Nguyễn Ly tiểu tính tình thật sự khiến người trìu mến, Lạc Thanh Từ nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, "Vậy A Ly muốn có xưng hô đặc biệt sao?"
Nguyễn Ly nghĩ nghĩ, rồi lại không thể nói ra, dù sao danh xưng thê tử cũng không thể gọi loạn.
Lạc Thanh Từ không muốn làm nàng rối rắm, ôn nhu nói: "Bên ngoài ta liền gọi nàng là A Ly, thời điểm khác, ta gọi nàng Ly nhi được không?"
Hai người dựa vào cùng nhau, hơi thở giao hòa.
Lạc Thanh Từ tiếng nói mềm mại lại thanh lãnh, mà sự lạnh lùng này đã sớm bị dịu dàng hòa tan, chỉ còn sót lại vài phần quạnh quẽ, như rượu ngọt làm say lòng người.
Hai chữ Ly Nhi tràn ngập cưng chiều cùng yêu thương, được nàng ngậm ở đầu lưỡi lại phun ra, so bất kỳ lời âu yếm nào đều động lòng người.
Nguyễn Ly nghe chỉ cảm thấy vành tai tê dại, cảm giác thẳng xông đáy lòng, làm gò má nàng nóng bỏng.
Loại tư vị vừa thẹn thùng lại ngọt ngào, thật sự khiến nàng khó có thể chống đỡ.
Nàng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể dựa tiến trong lòng ngực Lạc Thanh Từ, thầm kín mà biểu đạt tâm tư mình.
"Đinh, Lạc Thanh Từ độ ưu ái +99"
Lạc Thanh Từ ôm lấy nàng, "Vậy kêu Ly nhi."
Nàng lại tiếp tục kêu vài tiếng, Nguyễn Ly liền có chút chịu không nổi, đem mặt vùi vào cổ Lạc Thanh Từ, ưm ưm đáp lời.
Làm sao bây giờ, sư tôn quá biết dỗ dành người, khiến cho nàng đều phải tan chảy.
"Lạc Thanh Từ độ ưu ái +10, +10, +10......"
Lạc Thanh Từ bật cười không thôi, rồng sữa nhà nàng thật là quá đơn thuần.
Lạc Thanh Từ thực thích ôm Nguyễn Ly, sau khi minh xác phương hướng, hiểu rõ tình yêu, chỉ ôm nhau thế này cũng khiến người hạnh phúc đến mức muốn cho thời gian dừng lại.
Liền như vậy ôm hồi lâu, Nguyễn Ly hơi hơi rút ra thân thể, nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ.
"Nàng đang nghĩ gì?" Bị Nguyễn Ly nhìn đến quá chuyên chú, Lạc Thanh Từ ngăn không được hỏi.
"Ta đang nghĩ, có nên gỡ xuống mặt nạ của nàng hay không."
Lạc Thanh Từ có chút kinh ngạc, nàng nâng lên tay nói: "Nếu nàng không muốn ta mang, ta liền gỡ xuống."
Nguyễn Ly đè lại tay Lạc Thanh Từ, ngón tay vuốt v e lên mặt nạ bạc, "Sư tôn đã từng nói qua, nếu ai gỡ được mặt nạ của nàng, nàng không giết người đó, thì nàng phải gả cho người đó."
Đây chỉ là cố ý trêu đùa tiểu cô nương, Lạc Thanh Từ cũng không để trong lòng, hiện giờ nghe Nguyễn Ly nhắc tới, nàng có chút xấu hổ, "Đó là ta thuận miệng nói nhảm, không có chuyện này."
Nguyễn Ly lại rất nghiêm túc nói: "Nhưng từng câu từng chữ của sư tôn, ta đều xem là thật, hơn nữa ghi tạc trong lòng."
"Lúc đó ta liền nghĩ, nếu có một ngày ta gỡ được mặt nạ của nàng, nàng hẳn là luyến tiếc giết ta, như thế ta liền có cơ hội, làm nàng gả cho ta.
Ở trong lòng ta, sư tôn là của ta, Trì Thanh cũng là của ta." Nói xong, nàng đặt ngón trỏ lên viền mặt nạ bên tai Lạc Thanh Từ, hành động này ý tứ không cần nói cũng biết.
Lạc Thanh Từ xuyên thấu qua mặt nạ nhìn Nguyễn Ly, một lát sau tay phải của nàng hơi động, Nguyễn Ly liền phát giác linh lực trên mặt nạ tan đi.
Mặt nạ này là pháp bảo tự động bám vào gương mặt chủ nhân, che giấu đi dung mạo cùng khí tức, một khi linh lực không còn, người khác liền có thể tháo xuống.
Đồng thời mai hương sâu kín làm Nguyễn Ly yêu thích cực kỳ, liền quanh quẩn nơi chóp mũi.
Nguyễn Ly duỗi tay, chậm rãi đem mặt nạ lấy xuống, đầu tiên là lông mày sau đó là đôi mắt nàng yêu thích nhất, tiếp theo là sống mũi cao thẳng.
Gương mặt xinh đẹp ẩn sau lớp mặt nạ, từng chút hiển lộ ra tới.
Nhìn Lạc Thanh Từ hồi lâu, Nguyễn Ly vẫn nhịn không được bị kinh diễm.
Thiên Đạo đối sư tôn quá bất công, khiến sư tôn gặp nhiều trắc trở như vậy, nhưng rồi trời cao cũng thiên vị nàng ấy, đều hận không thể đem tất cả tuyệt sắc thế gian dung nhập vào cốt nhục Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ không nói lời nào,