Lạc Thanh Từ linh lực vẫn cường hãn như vậy, điều này nằm ngoài dự đoán của Mặc Diễm.
Tất Phương tu vi đều Tiểu Thừa đỉnh phong, sau khi Lạc Thanh Từ giết nó lẽ ra phải tổn hại nhiều linh lực, nhưng nàng không chỉ đỡ được nhất kiếm của hắn, còn có sức lực phản kích, hắn thực sự đã đánh giá thấp nàng.
Mặc Diễm lui về phía sau mấy bước nhảy dựng lên, treo không đứng ở phía chân trời, ngay khi hắn đứng yên, nơi kia tràn ngập dày nặng ma khí phảng phất tìm được đường về, bốn luồng khói đen từ bốn phương tám hướng hội tụ về phía hắn.
Trong lúc nhất thời cuồng phong gào thét, toàn bộ Phù Phong trời đất tối sầm, ma linh cùng oán niệm vô cùng hưng phấn, cuồng hoan gào rống như lễ hội.
Trận đại chiến giữa người, rồng và ma đã trôi qua ngàn năm, không một ai trong số những người có mặt ở đây từng chứng kiến cảnh tượng tàn khốc đó, lúc này nhìn một màn trước mắt đều sợ hãi vạn phần, vài đệ tử trẻ tuổi căn bản đứng không vững, run rẩy lui về phía sau.
Người trong thành Phù Phong đều mãn nhãn hoảng sợ mà nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, bọn họ rõ ràng cảm giác được ngày diệt vong của Nhân tộc đã tới rất gần.
Tràng huyết chiến được ghi lại ngàn năm trước quá mức xa xăm.
Mà nay, quá khứ đẫm máu đáng sợ kia đều cuồn cuộn kéo tới, làm cho bọn họ tràn đầy tuyệt vọng.
Tô Ngọc cảm thấy trái tim mình cũng theo bầu trời tối sầm đi xuống, nơi cổng thành chỉ còn một mình sư tôn đứng trước ma đầu Mặc Diễm, hiên ngang cản bước hắn.
Thành Phù Phong rộng lớn như vậy, bên trong mấy ngàn tu sĩ lại không một người có thể đứng cùng sư tôn tại chỗ nghênh địch.
Tô Ngọc trong lòng bi phẫn đan xen, trong tay Trúc Tiên nổi lên ánh sáng xanh biếc.
Nàng ngược gió bay lên, mang theo một mảnh ánh huỳnh quang xẹt qua không trung.
Theo nàng thi triển kiếm pháp, từng đạo quang mang liên tiếp không ngừng, chém thẳng vào Họa Đấu.
Họa Đấu buộc phải từ bỏ công kích Văn Huyền Ca mà tránh né, ngay lúc này, Tô Ngọc phất tay trái qua roi trúc, vững vàng hô, "Hỗn độn cửu quyết tầng thứ tám, Phá Thiên Thức!"
Giọng nói vừa ra, Tô Ngọc cả người linh lực bạo trướng, Trúc Tiên đi theo nàng kiếm chiêu hóa thành tàn ảnh, tầng tầng lớp lớp phô khai, tạo ra một mảnh kiếm khí hình quạt thật lớn.
Tô Ngọc đôi tay nắm Trúc Tiên nhất chiêu chém xuống, một mảnh kiếm khí che trời lấp đất b ắn ra, đổ ập về phía Họa Đấu.
Lần này thập phần loá mắt, lập tức một nhóm đệ tử Tiên môn đang nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ đều ngưng lại hô hấp, sửng sốt nhìn về hướng Tô Ngọc.
Văn Huyền Ca thấy một màn trước mắt, nhanh chóng giơ tay xả ra một cây huyền cầm, tiếng đàn hóa thành tầng tầng sợi tơ đan dệt, cắt đứt đường lui của Họa Đấu.
Họa Đấu liên tiếp phun ra vô số đoàn lửa, cùng Tô Ngọc kiếm khí lẫn nhau va chạm, đồng thời tả xung hữu đột chui đi qua, ý đồ tránh đi công kích.
Nó luống cuống tay chân, rốt cuộc thành công né tránh sát chiêu, hữu kinh vô hiểm.
Nó chấn động thân thể, hung tợn nhìn Tô Ngọc, phẫn nộ mà ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, lại phát hiện Tô Ngọc thân hình lại đột nhiên biến mất không thấy.
Chờ nó cuống quít quay đầu, mới phát hiện Tô Ngọc đã sớm đi theo kiếm khí tiếp cận nó, mà chỗ đứng của nàng chỉ còn lại tàn ảnh.
Nàng khoảnh khắc liền xuất hiện bên cạnh, Trúc Tiên bọc linh lực thế không thể đỡ đâm thẳng vào bụng nó.
Họa Đấu kinh sợ mà rít gào một tiếng, chân trước sắc bén hung hăng chụp vào Tô Ngọc, lại bị ba sợi linh lực gắt gao cuốn lấy, thật mạnh kéo khai, vì thế Trúc Tiên không chút nào dừng lại đâm xuyên tới, ba sợi dây trói càng hướng lên trên quấn chặt miệng Họa Đấu, đem hỏa cầu phong bế.
Tô Ngọc theo bản năng nhìn đi qua, lại thấy được thân ảnh quen thuộc trong lòng nàng, tức khắc trái tim vốn dĩ đầy ngập bi phẫn trào ra một cổ ấm áp.
Trình Tố nắm chặt ba sợi linh lực, chỉ là liếc nhìn nàng một cái.
Tô Ngọc cũng không dừng lại, linh lực cùng với kiếm khí dội thẳng vào yếu điểm của Họa Đấu, sau khi rút mạnh kiếm ra, Họa Đấu lảo đảo rơi rụng xuống, cùng Tất Phương chịu chết.
"Tuyệt! Quá tuyệt rồi!" Một đám đệ tử bên dưới chứng kiến một màn này, cùng nhau kêu lên, hoan hô nhảy nhót.
Lạc Thanh Từ nghe được động tĩnh bên kia, dư quang liếc Tô Ngọc cùng Trình Tố, trong mắt có chút vui vẻ.
Mà sự xuất hiện của Mặc Diễm làm Nguyễn Ly như lâm đại địch, nàng lập tức muốn phá vỡ tầng linh lực phòng hộ đi ra ngoài, lại bị Lạc Thanh Từ ngăn trở.
"A Ly, nàng tin tưởng ta."
"Sư tôn, trong người nàng còn cấm chế, nàng đánh không lại hắn! Để ta ra ngoài đi!"
"Hắn là rồng hay ma còn chưa biết, linh lực của hắn cũng chưa kích phát cấm chế trong người ta, nên ta muốn thử một lần.
Ta chịu đựng không nổi liền chạy, nàng nhớ kỹ không được ra đây, ai biết Mắt Quỷ trong cơ thể hắn sẽ đối nàng làm cái gì."
Sau lưng Lạc Thanh Từ là Tô Ngọc cùng Trình Tố, trong thành là đệ tử Thiên Diễn Tông cùng bá tánh vô tội, nàng sao có thể mặc kệ.
Nàng muốn kéo dài thời gian, để xem đám đại năng Tiên môn kia sẽ lựa chọn thế nào.
Nếu đã đến tình trạng này, bọn hắn còn không ra mặt chiến đấu, Tiên môn liền vô vọng rồi.
Mà lúc này Mặc Diễm đã vận sức chờ phát động, ma khí xung quanh hắn tạo thành lốc xoáy khổng lồ, làm hắn cả người thoạt nhìn vô cùng âm trầm tà tứ.
"Ta kỳ thật rất muốn biết, ngươi còn là ngươi không? Ngươi đã thu nạp Mắt Quỷ trong cơ thể, hay ngươi đã biến thành con rối của nó?" Lạc Thanh Từ lau đi vết máu trên môi, trong tay Thanh Uyên tùy ý vung lên, nhìn Mặc Diễm.
Mặc Diễm con ngươi co chặt, ánh mắt ngưng lại, tựa hồ có chút sửng sốt.
Nhưng thực mau, hắn liền cau mày, "Ngươi biết được không ít, nhưng biết càng nhiều, chết càng nhanh!"
Vừa dứt lời, hắn ném trường kiếm về phía trước, đôi tay đánh ra liên tiếp mấy chưởng, từng đoàn ma khí đen kịt gào thét xông thẳng Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ mặt mày trầm xuống, Thanh Uyên xoay tròn mấy vòng, linh lực mãnh liệt tuôn ra, từng đạo tàn ảnh nổ tung quanh người nàng, trong chớp mắt đánh tan toàn bộ ma khí.
Ma khí bị chặt đứt, Mặc Diễm nắm kiếm đâm thẳng Lạc Thanh Từ, Lạc Thanh Từ xoay người tránh đi, Thanh Uyên đâm nghiêng tới, mũi kiếm đỉnh lấy thân kiếm đối phương, đem kiếm kia đẩy trở về.
Kiếm còn chưa kịp b ắn ra, Mặc Diễm đã theo sát tới, một luồng hắc sắc ma khí bọc lưỡi kiếm đâm vào yết hầu Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ ngửa người ra sau, Thanh Uyên dựng thẳng lên cản phá rồi lại kéo về, trở tay mà đâm ngược cổ họng Mặc Diễm.
Nhưng ra chiêu nửa đường nàng lại đột nhiêm trầm xuống, đâm thẳng đan điền của hắn.
Mặc Diễm mày nhăn lại, tay biến thành trảo móc lấy Thanh Uyên, đồng thời ma khí mãnh liệt b ắn ra, Lạc Thanh Từ không thể không thu kiếm lui về phía sau.
Mặc Diễm cúi đầu nhìn đan điền chính mình, đều bị phá mở một lỗ hổng, máu tươi lan tràn.
Lạc Thanh Từ tu vi không bằng hắn, nhưng trình độ kiếm đạo lại cao hơn hắn một bậc, thế hệ này ngoài Kiếm Thánh đã viên tịch ngàn năm trước, không ai có thể sánh kịp nàng.
Cùng nàng giao thủ cận chiến, Mặc Diễm dĩ nhiên rơi xuống hạ phong.
Thân đã Đại Thừa kỳ, lại bị Tiểu Thừa kỳ giáo huấn, Mặc Diễm nhất thời nổi điên, cũng không thèm giữ lại thực lực, Lạc Thanh Từ đã biết được mưu đồ của hắn, hắn sao có thể bỏ qua nàng.
Hắn không do dự nữa, quay cuồng tận trời hóa thành một con rồng đen to lớn, bốn trảo đạp lên tầng mây, gào rống một tiếng, ngửa mặt lên trời thét dài hút lấy toàn bộ ma khí cùng linh lực xung quanh, đuôi rồng hướng Lạc Thanh Từ đánh tới.
Lạc Thanh Từ nhanh chóng tránh đi, trở tay nhất kiếm chặt bỏ, Mặc Diễm giương móng vuốt chụp vào tay Lạc Thanh Từ, rụt đuôi trở về.
Thân rồng quá mức khổng lồ, Lạc Thanh Từ tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể nâng kiếm ngăn trở.
Mặc Diễm ma khí thổi quét lại đây đem Thanh Uyên bắt lấy, thân hình nặng nề ép xuống, Lạc Thanh Từ linh lực rót mãn Thanh Uyên mới có thể đứng vững.
Mặc Diễm cười lạnh một tiếng, "Không biết tự lượng sức mình.
Kiếm này là của Nguyễn Ly, thuyết minh nàng liền ở đây, Thánh khí của Long tộc lại rơi vào trong tay phế vật, thật là lãng phí!"
Dứt lời, hắn ném mạnh đuôi rồng, bốn trảo dùng sức, điên cuồng hét lên một tiếng, lại lần nữa nghiền áp xuống.
Lạc Thanh Từ vô pháp tránh thoát, lại không muốn để mất Thanh Uyên, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Tô Ngọc thấy một màn như vậy, rốt cuộc kìm nén không