Làm xong chuyện này, Lạc Thanh Từ mới thở phào nhẹ nhõm, từ nay về sau vô luận Thiên Cơ Tử sống hay chết, đều không liên quan đến nàng.
Trở về phòng lại không tìm được Nguyễn Ly, Lạc Thanh Từ có chút kinh ngạc, đi hỏi Tô Ngọc, Tô Ngọc cũng chưa thấy bóng dáng.
Lạc Thanh Từ thoáng bất an, sao A Ly lại đột nhiên rời khỏi tửu lầu Tố Linh?
Nàng đang chuẩn bị đi tìm, Trình Tố vừa lúc tiến vào, mở miệng nói: "Nguyễn Ly cùng ta chào hỏi, nói rằng có việc muốn đơn độc thương lượng với Vân Huyên, sợ không về kịp làm tỷ lo lắng, nhờ ta báo cho tỷ biết."
Lạc Thanh Từ nghe xong lông mày nhẹ vặn, đơn độc thương lượng? Chuyện gì gấp như vậy?
Nhưng nếu Nguyễn Ly đã hạ quyết định, Lạc Thanh Từ cũng không nhiều rối rắm, sau khi hàn huyên mấy câu với hai người Tô Ngọc, nàng liền trở về phòng.
Mấy ngày nay, Lạc Thanh Từ phá lệ cần cù, hiện giờ Nguyễn Ly không ở, nàng cũng không chuyện để làm, liền chuyên tâm đả tọa tu luyện.
Vốn là muốn mượn việc tu luyện chờ Nguyễn Ly trở lại, kết quả một lần chìm vào minh tưởng liền trôi qua mấy canh giờ, khi nàng mở mắt ra, bên ngoài trời đã tối sầm.
Lạc Thanh Từ trong lòng cả kinh, lại phát hiện không có Nguyễn Ly bên cạnh, lập tức muốn đứng dậy đi tìm, nhưng cánh cửa đột nhiên bị đẩy vào.
Nữ tử khiến cho nàng quan tâm không thôi, rốt cuộc đã trở lại.
"Sư tôn, nàng tỉnh?" Nguyễn Ly nhìn thấy Lạc Thanh Từ muốn ngồi dậy, động tác cũng nhanh hơn, vội vàng đặt khay nhỏ lên bàn, xoay người đi đến bên giường.
Lạc Thanh Từ nhẹ nhàng thở ra, khi Nguyễn Ly đến gần, thả lỏng thân thể dựa vào người nàng, nàng muộn thanh nói: "Ừm, ta vừa đả tọa liền không để ý canh giờ, còn tưởng rằng nàng chưa trở lại, có chút hoảng sợ."
Không biết có phải do ánh hoàng hôn quá dịu nhẹ, hay là do Lạc Thanh Từ vừa tỉnh, nàng cả người đều mang theo cổ lười biếng nhu hòa, một thân thanh lãnh ngày thường tan thành mây khói.
Nàng chôn mặt vào bụng Nguyễn Ly, gần gũi như vậy, khi nói chuyện còn mang theo tia ủy khuất, làm trái tim Nguyễn Ly đều muốn tan chảy.
"Ta đã sớm trở lại, thấy sư tôn đang luyện công cho nên không quấy rầy, thực xin lỗi, để nàng lo lắng."
Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, "Là ta quên thời gian, bỗng nhiên tỉnh sợ nàng vẫn chưa trở về." Nói xong lại hít hà một hơi, "Nàng thơm quá."
Nguyễn Ly nghe xong nhịn không được nở nụ cười, "Ngày hôm trước sư tôn có nhắc đến hoa mai cao, ta vừa vặn nhìn thấy mấy gốc mai ở nơi dã ngoại, hái về làm chút điểm tâm, sư tôn nếm thử nhé?"
Nàng xem Lạc Thanh Từ hiếm khi lười biếng dính người, cũng luyến tiếc rời đi, đơn giản duỗi tay tế ra linh lực, cách không mà kéo điểm tâm lại đây.
Lạc Thanh Từ nghe vậy ngồi thẳng thân thể, nhìn Nguyễn Ly nâng đĩa bánh trong tay.
Cánh hoa mai được nàng ấy tỉ mỉ điêu khắc, sinh động như thật, hương vị ngọt thanh quanh quẩn nơi chóp mũi.
Nàng cầm một cái nếm thử, tinh tế nhấm nuốt.
Nguyễn Ly không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm nàng, "Như thế nào, ăn ngon không?"
Lạc Thanh Từ mặt mày mang cười, "Ngon lắm, trù nghệ của nàng vẫn luôn tốt như vậy." Không biết nghĩ đến cái gì, Lạc Thanh Từ nhịn không được bật cười.
Nguyễn Ly bị nàng cười đến có chút khó hiểu, "Sao nàng đột nhiên cười rộ lên?"
Trong mắt Lạc Thanh Từ tràn đầy hồi ức, "Không có gì, ta chỉ là nhớ tới lúc nàng còn nhỏ, thân rồng bé tí nhưng vẫn đi nấu cơm cho ta, còn nấu rất ngon, ngẫm lại ta liền cảm thấy tội lỗi."
Nguyễn Ly nghe vậy cũng nở nụ cười, "Ta nhớ rõ, sư tôn nói ta là lao động trẻ em." Khi đó nàng còn không biết lao động trẻ em là ý gì, hiện giờ hồi tưởng lại, như cũ cảm thấy thực buồn cười.
Lạc Thanh Từ nhịn không được cảm khái, "Nói như vậy, ta thật sự là tay chân không chăm chỉ, ngũ cốc cũng không phân biệt được, làm khó nàng rồi."
Nguyễn Ly ưm một tiếng, "Ta cảm thấy khá tốt, ta thích nấu, nàng thích ăn, rất xứng đôi."
Nàng đặc biệt cường điệu ba chữ cuối, làm Lạc Thanh Từ trong lòng nổi lên một cổ ấm áp, lại cảm thấy ngọt ngào, ánh mắt nhìn Nguyễn Ly cũng tràn đầy tình tố.
Nàng nhịn không được duỗi tay câu lấy vạt áo Nguyễn Ly, đem người túm xuống dưới, hôn một ngụm.
"Nàng ngọt như vậy, đã ăn bao nhiêu hoa mai cao rồi?" Hai người hôn hồi lâu, thẳng đến Nguyễn Ly cả người mềm nhũn ngồi ở trên đùi Lạc Thanh Từ, Lạc Thanh Từ mới buông nàng ra.
Nguyễn Ly gương mặt ửng đỏ, "Ta không ăn bao nhiêu, vẫn là sư tôn ngọt."
Lạc Thanh Từ chỉ là cười.
Ôm Nguyễn Ly trong lòng, Lạc Thanh Từ nghĩ đến chuyện Rồng Con đi ra ngoài, nhịn không được hỏi: "Buổi chiều nàng đi tìm mấy người Vân Huyên, có chuyện gì sao?"
Nguyễn Ly do dự một chút, vẫn đúng sự thật nói: "Ta nghĩ rằng bị động chờ đợi không phải chuyện tốt, cho nên muốn chủ động tiếp xúc Long tộc.
Ta hỏi qua Vân Huyên tình huống trong tộc lúc này, Mặc Diễm vẫn đang bế quan, ta muốn nhân cơ hội này trở về Long tộc."
Lạc Thanh Từ trầm ngâm một lát, "Đây là thời cơ rất tốt."
Nguyễn Ly có chút kinh ngạc với sự dứt khoát của Lạc Thanh Từ, vội vàng bổ sung: "Nếu như ta đi, chỉ có thể đi một mình, sư tôn nàng nên ở lại Phù Phong."
Lạc Thanh Từ nhíu mày, "Ta không đi theo nàng, nhưng ta cũng sẽ không ở lại đây."
Không đợi Nguyễn Ly cự tuyệt, nàng lại đem bọt nước mộng mô thả ra.
Nguyễn Ly nhìn mặt trên lây dính hình ảnh, có chút kinh ngạc, "Sư tôn, đây là?"
"Ta nói với nàng có việc đi gặp Thiên Cơ Tử, chính là vì cái này." Trong mắt Lạc Thanh Từ có chút lo lắng, "Ta muốn hắn xác nhận một số việc, sẽ có lợi cho chuyến đi Long tộc của nàng, nhưng ta sợ nàng không tiếp thu được, trước khi xem nàng nên ổn định cảm xúc."
Trái tim Nguyễn Ly tức khắc hoảng loạn mà nhảy một chút, ánh mắt nhìn về phía Lạc Thanh Từ mang theo dò hỏi cùng bất an.
Lạc Thanh Từ vội ôm nàng vào trong ngực, "Đều là những chuyện đã xảy ra, nó sẽ ảnh hưởng tâm tình nàng, nhưng sẽ không gây tổn hại đến nàng, nàng chớ có sợ.
Ta chỉ lo nàng quá tức giận, làm bị thương chính mình."
Lạc Thanh Từ luôn tri kỷ như vậy, nàng cẩn thận che chở Nguyễn Ly và lo liệu mọi thứ.
Mà sự an ủi này chính là một liều thuốc an thần hữu hiệu, Nguyễn Ly trong vòng tay nàng dần dần thả lỏng thân thể.
Lạc Thanh Từ nhẹ nhàng vỗ vỗ, trấn an Nguyễn Ly một chút, sau đó triển khai đoạn hình ảnh bên trong bọt nước.
Nàng đã xóa đi một phần của bọt nước, bằng không Nguyễn Ly nghe được quẻ bói kia, nhất định sẽ có chuyện.
Nguyễn Ly ngồi ở trong ngực Lạc Thanh Từ, dựa vào thật gần, xem xét đoạn hình ảnh cùng âm thanh trước mắt.
Vừa bắt đầu, Thiên Cơ Tử đã tức giận và thở hổn hển liên tục.
Mà những lời phẫn uất của Lạc Thanh Từ rõ ràng lọt vào trong tai Nguyễn Ly, thân thể nàng lập tức cứng đờ, sư tôn nói những lời đó để chọc giận Thiên Cơ Tử, hay bởi vì sư tôn đã biết rõ mọi chuyện? Nguyễn Ly cảm thấy chính mình sắp nghẹt thở khi nghĩ rằng, nếu hướng đi thế giới này không thay đổi, sau khi sư tôn chết, liền sẽ bị chính tay nàng nghiền xương thành tro.
Nàng lại trở nên mơ hồ, chẳng lẽ mình đoán sai rồi, sư tôn...thật ra chính là sư tôn đời trước sống lại?
Nhưng cũng có thể chính Hồng Ảnh đã kể cho sư tôn nghe, giống như Hồng Ảnh đã kể với nàng.
Mà trong đó bao nhiêu phần là sự thật, cũng chỉ có Hồng Ảnh biết được.
Nếu đối phương chính là nàng kiếp trước, thì không có lý nào nàng ta lại đối xử với sư tôn như vậy.
Lạc Thanh Từ cũng cảm thấy chính mình nói quá đà, lập tức giải thích: "Ta chỉ là muốn chọc giận ông già kia, nên mới nói như vậy, A Ly không cần để ý.
Ta biết đồ nhi của ta rất kính trọng ta, cũng rất yêu thương ta, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện đó."
Nguyễn Ly nghe vậy sắc mặt dịu đi, vành tai đỏ lên.
Khi Thiên Cơ Tử nhắc đến Hàng Long Thần Mộc và Mặc Diễm, hơi thở của Nguyễn Ly đột nhiên trở nên dồn dập.
Nàng đủ thông minh để đoán ra vấn đề luôn khiến nàng bối rối, thảm kịch năm đó đều bắt nguồn từ Mặc Diễm.
Nàng biết hắn không thích nàng, thậm chí hận nàng, nàng cũng biết hắn luôn thèm muốn Long Vương chi vị, không tiếc hại phụ vương nàng để đạt được mục đích.
Nhưng nàng lại không ngờ hắn sẽ điên cuồng đến nông nỗi đó, vì chính mình tư lợi, mưu hại huynh trưởng, lại đem Long tộc đẩy vào vạn kiếp bất phục.
Nhiều tộc nhân như vậy, đã bị Hàng Long Thần Mộc tàn sát hầu như không còn.
Long tộc mấy chục năm kéo dài hơi tàn, đều do Mặc Diễm ban tặng! Hắn đáng chết! Hắn so Thiên Cơ Tử còn ghê tởm hơn.
Đó là hắn đồng bào, đó là hắn huynh trưởng!
Nguyễn Ly đôi