Nguyễn Ly bi thương nhìn Tô Ngọc, thanh âm ngưng sáp, "Sư tỷ."
Tô Ngọc duỗi tay ôm lấy nàng, cảm xúc nhất thời có chút mất khống chế, "Sao muội gầy như vậy, muội không chăm sóc bản thân cho tốt, người làm sư tỷ như ta sao có thể yên tâm."
Nguyễn Ly nhẹ nhàng vỗ vỗ Tô Ngọc, "Ta không có việc gì, chỉ là có chút nhớ sư tôn."
Nguyễn Ly nói thực bình tĩnh, thậm chí dùng từ cũng khá nhẹ nhàng, nhưng Tô Ngọc làm sao không biết phần tưởng niệm này giày vò đến mức nào.
Nàng không dám hỏi nhiều, xoa xoa nước mắt, "Sư muội, chúng ta đi về thôi."
Dọc theo đường đi gặp được đệ tử gọi Tô Ngọc là tông chủ, Nguyễn Ly hơi kinh ngạc, ngay sau đó trong lòng hiểu rõ, "Chúc mừng sư tỷ."
Tô Ngọc có chút ngượng ngùng, Tô tông chủ ngày thường trầm tĩnh ổn trọng, giờ phút này đỏ mặt, vội vàng lắc đầu.
Thấy Tô Ngọc dẫn chính mình đi chủ phong, Nguyễn Ly thoáng chựng lại, thấy Tô Ngọc nghi hoặc mà quay đầu nhìn mình, nàng mới nói: "Sư tỷ, ta có thể đến thăm Trạch Viện không?"
Tô Ngọc trong lòng run lên, biểu tình có chút tan vỡ, nàng hít vào một hơi miễn cưỡng xả ra mạt cười, "Được, muội muốn đi cứ đi." Vừa rồi nàng không dẫn Nguyễn Ly đi Trạch Viện trước, bởi vì sợ nàng ấy thấy cảnh thương tình.
Nhưng nghĩ lại nàng liền cười khổ một tiếng, Nguyễn Ly nhất định rất muốn đi.
Tô Ngọc dẫn Nguyễn Ly hồi Trạch Viện, nơi này chất chứa rất nhiều ký ức của ba sư đồ các nàng, Tô Ngọc đều sợ hãi đi vào.
Từ lúc bước vào Trạch Viện, Nguyễn Ly liền không nói một lời, nàng an tĩnh mà nhìn hết thảy xung quanh.
Thiên Diễn Tông bị hủy, Trạch Viện cũng không may mắn thoát nạn, phần lớn kiến trúc đều mới được Tô Ngọc dựng lại, tuy rằng vẫn giống trước kia, nhưng có thể nhìn ra bất đồng.
Cho đến khi Hàn Lộ Viện xuất hiện trong tầm mắt, Nguyễn Ly mới dừng lại, ngơ ngác nhìn khoảng sân quạnh quẽ kia.
Hàn Lộ Viện tiếp giáp Thanh Hiên Các, vẫn là bộ dáng ngày xưa, lẳng lặng sừng sững tại chỗ, dường như chưa từng thay đổi qua.
Nguyễn Ly cho rằng thời gian lâu như vậy trái tim nàng sẽ không đau, nhưng nhìn tiểu viện Lạc Thanh Từ từng ở, loại đau đớn chôn sâu đáy lòng lại một lần mãnh liệt mà đến.
Nàng có chút chịu đựng không nổi, dưới chân lảo đảo một bước, bưng kín ngực, biểu tình đau đớn.
"Sư muội!" Tô Ngọc sắc mặt biến đổi, chạy nhanh đỡ lấy Nguyễn Ly.
Lại thấy Nguyễn Ly giữa mày ma văn lúc ẩn lúc hiện, Tô Ngọc trong lòng càng là trầm xuống, "A Ly, muội......"
"Sư tỷ, không có việc gì, ta còn có thể chịu đựng được." Nguyễn Ly hít sâu một hơi, không nói thêm gì, tiến lên đẩy ra cửa Hàn Lộ Viện.
Lọt vào trong tầm mắt chính là bố cục quen thuộc, đặc biệt là một vườn hoa mai đang nở rộ, làm Nguyễn Ly nhất thời cảm giác như đã trôi qua mấy đời.
Hồng mai như tuyết, ôm lấy cành thơm, thỉnh thoảng cánh hoa bay xuống, tàn hương đầy đất, mỹ đến tựa như ảo mộng.
Chỉ là mãn viện hoa mai, duy độc gốc mai rồng kia trên cành thưa thớt, không một đóa hoa nào nở.
Chiếc bàn đá vuông vức an tĩnh nằm dưới gốc mai rồng, Nguyễn Ly nhìn chằm chằm thật lâu, tầm mắt lại một lần mơ hồ.
Nàng lại thấy được Lạc Thanh Từ.
Sư tôn ngồi một mình bên bàn đá, an tĩnh mà uống trà.
Biểu tình đạm mạc, giữa mày mang theo Hoài Trúc Quân độc hữu xa cách.
Dáng vẻ như băng tuyết, ngồi ở kia sống lưng thẳng tắp, mặt mày thanh hoa.
"Sư tôn nói hoa mai đều bị huỷ hoại." Nguyễn Ly liền như vậy nhìn chằm chằm cái bàn, thẳng đến bóng dáng Lạc Thanh Từ tan đi, mới khàn giọng nói.
Tô Ngọc khóe mắt còn treo nước mắt, "Sư tôn xưa nay vẫn luôn yêu thích hoa mai, năm ấy ta vất vả chăm bón cho người một vườn mai bị hủy trong một sớm, cho nên sau khi trở về, ta lập tức một lần nữa gieo trồng."
Nàng nhớ lại năm ấy vừa mới bái sư, linh lực còn kém, mỗi ngày đều siêng năng gánh nước tưới cây.
Mà nay mới biết được, dùng linh lực tẩm bổ, lấy linh tuyền nuôi dưỡng, chúng nó thực mau hồi sinh, còn có thể nở hoa tốt tươi.
"Mai rồng quý hiếm, nguyên bản cây kia không thể cứu, gốc mai này vẫn là Trình tỷ tỷ phí tâm tư mấy tháng trước tìm về.
Sau khi gieo trồng, hoa linh ẩn trong bùn đất đã lần nữa trở lại.
Chỉ là không biết có phải linh hồn hoa bị thương căn cơ hay không, nó vẫn luôn chưa từng nở hoa, dường như chết héo."
Trước khi Tô Ngọc gia nhập môn hạ, Lạc Thanh Từ đã tự mình tìm ra mai rồng và gieo giống, nàng thích nhất dưới tàng cây ngắm hoa phẩm trà, cũng không keo kiệt tẩm bổ nó.
Dần dà, gốc mai rồng được linh khí của nàng nuôi dưỡng, cũng tu thành hoa linh.
Tô Ngọc không nói hết câu, nhưng Nguyễn Ly đã hiểu.
Nàng vu.ốt ve cành mai khô héo, trong lòng thổn thức: "Ngươi cũng nhớ sư tôn, đúng không?"
Tô Ngọc quay đầu đi, yên lặng ẩn nhẫn.
Hai người cuối cùng ngồi bên bàn đá trong sân, Tô Ngọc cho người mang rượu đến, cùng Nguyễn Ly nâng chén.
Nguyễn Ly rất ít uống rượu, mấy lần trước đều là uống cùng Lạc Thanh Từ.
Nàng ngửa đầu một hơi uống cạn chén rượu, bởi vì uống quá vội vàng, rượu tràn ra tới, từ cổ trượt vào vạt áo, thấm ướt y phục.
Dù cho nàng gầy ốm rất nhiều, tư thái như vậy cũng mỹ đến làm người kinh tâm động phách.
Tô Ngọc nhìn nàng, trong lòng nhịn không được cảm khái, chẳng trách sư tôn lại yêu thích sư muội.
"A Ly, không cần uống mạnh như vậy, sẽ say." Mắt thấy Nguyễn Ly chuẩn bị tiếp tục rót rượu, Tô Ngọc vội duỗi tay chắn miệng chén.
Nguyễn Ly ngước mắt xem Tô Ngọc, cuối cùng buông vò rượu, mờ mịt nhìn chằm chằm hoa mai, "Nửa năm, ta liền nằm mộng cũng chưa thấy được sư tôn, người giống như hoàn toàn đi mất, cũng quên rồi những gì đã hứa với ta."
Nàng nghiêng đầu chịu đựng cảm xúc, không muốn cùng Tô Ngọc nói chuyện này, nàng biết Tô Ngọc cũng đang rất thương tâm.
"Không nói, không nói, ta lại uống một chút."
"Sư muội, ma khí trong cơ thể muội, phải chăng vẫn vô pháp tiêu trừ?" Tô Ngọc bồi Nguyễn Ly uống, nghĩ đến Mắt Quỷ trong người nàng ấy, mãn nhãn lo lắng.
Nguyễn Ly đã ngà ngà men say, ngẩn ngơ nhìn Tô Ngọc, cười khổ nói: "Đúng vậy, cho dù sư tôn trả giá thảm thống, cũng chỉ có thể kìm chế nó.
Theo thời gian trôi đi, cảm xúc của ta càng ngày càng không ổn định, có chút thời điểm đều đã quên chính mình muốn làm gì.
Cho nên, ta mới trở về tông môn."
Tô Ngọc trong mắt có chút khẩn trương, "Ta nên giúp muội thế nào đây?"
Nguyễn Ly nghe vậy thấp giọng nói: "Phục Ma Quyển ở cấm địa có thể thanh trừ trọc khí thế gian, bao gồm ma khí."
Ba chữ này vừa ra, Tô Ngọc lập tức sắc mặt đại biến, nàng bỗng nhiên đứng lên, ngữ khí nôn nóng, thần sắc kiên quyết: "Không được! Sư muội, Phục Ma Quyển là nơi tru diệt ma, không đơn thuần chỉ trừ ma khí.
Người bình thường nhiễm ma khí vào đó đều sẽ sống không bằng chết, Mắt Quỷ trong người muội chí âm chí tà, chính là pháp khí của ma tôn, một khi muội tiến vào trong đó, rất có thể Thiên Đạo đương trường giáng xuống thiên phạt, làm muội tan thành mây khói."
Nguyễn Ly nở nụ cười, nàng như thế nào không biết, chính là......, "Sư tỷ, ta sợ ta chịu đựng không nổi nhập ma, ta đã hứa với sư tôn sẽ không đọa vào ma đạo, ta không thể nuốt lời."
Trên trán Tô Ngọc rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, "Nói không chừng còn có phương pháp khác, sư muội chờ một chút, ta sẽ cùng Trình tỷ tỷ tìm cách.
Chúng ta nhất định tìm ra biện pháp tốt hơn giúp muội.
Ta quyết không để muội tiến vào Phục Ma Quyển, năm ấy sư tôn tình nguyện chịu hai trăm roi tẩy tội cũng không muốn muội tiến vào, ta tuyệt đối sẽ không làm trái ý sư tôn."
Nguyễn Ly nhìn Tô Ngọc, trong mắt mềm ấm lại có chút động dung, thế gian này trừ bỏ sư tôn, thì sư tỷ chính là người đối đãi nàng tốt nhất.
"Sư tỷ, ta đã hứa với sư tôn sẽ sống sót, ta nhất định không tìm tử lộ.
Phục Ma Quyển, ta hiện tại không tùy tiện đi vào, nhưng ta cần dùng nó áp chế ma khí trong người."
Nàng sợ, sợ chính mình chịu đựng không nổi, phụ lòng sư tôn, nhưng nàng cũng sợ chết, vạn nhất sư tôn trở lại không tìm thấy nàng, nàng sẽ chết không nhắm mắt.
Nàng đã suy tính rất nhiều, nàng muốn dùng sức mạnh vòng ngoài của Phục Ma Quyển để tiêu trừ một phần ma tính, ít nhất cũng đủ giúp nàng bảo trì lý trí, chờ Lạc Thanh Từ trở về.
"Muội muốn làm gì?" Tô Ngọc cũng hiểu được, không khỏi hỏi.
Nguyễn Ly nhợt nhạt cười.
——————————
Khi nhìn thấy Lạc Thanh Từ vẫn giống như lúc còn sống nằm ở trên giường, Tô Ngọc lệ rơi đầy mặt, quỳ gối trước giường.
Ngày xưa sư tôn luôn không muốn nàng quỳ, nhưng hiện giờ sư tôn vĩnh viễn không thể ngăn nàng nữa.
"Muội thật sự quyết định sao? Phục Ma Quyển thiên phạt chi lực, cho dù dẫn ra tới cũng hung hiểm vạn phần.
Căn cứ Thiên Diễn Tông ghi lại, người từng tiến vào đó đều bị tra tấn dữ dội, loại thống khổ này không ai có thể chịu đựng nổi." Tô Ngọc đau lòng vạn phần, rồi lại bất lực, chỉ có thể phí công khuyên giải.
Nguyễn Ly an tĩnh nhìn Tô Ngọc, thần sắc bình tĩnh, "Quyết định, chỉ hy vọng trong lúc ta nhập quan, sư tỷ chăm sóc sư tôn thật tốt, chớ có để người khác quấy nhiễu nàng."
"Sư tôn thật sự có thể trở về sao?" Tô Ngọc có chút không dám tin tưởng, hỏi Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly trả lời kiên định mà nhanh chóng, "Nhất định có thể." Sư tôn sẽ không lừa nàng.
Mượn Phục Ma Quyển loại trừ ma khí, Nguyễn Ly cũng không phải người thứ nhất làm như vậy, nhưng trước đó cũng chưa từng có ai thành công.
Hoặc là chịu đựng không nổi sự đau đớn kia, chết ở trong đó, hoặc là ý chí không kiên định hoàn toàn nhập ma, bị thiên phạt mạt sát.
Một khi bắt đầu, phải trải qua 33 vòng tra tấn, không có thời khắc nào không thừa nhận nỗi thống khổ gột rửa kinh mạch toàn thân.
Nếu trực tiếp đi vào Phục ma quyển, thiên phạt lập tức rơi xuống, Nguyễn Ly chỉ sợ đương trường hôi phi yên diệt.
Vì thế Tô Ngọc cùng mấy người Giang Nguyệt Bạch, Tần Nam Dương ở xung quanh bày ra Phục Ma Trận, mượn năng lượng thiên phạt từ Bàn long trụ dẫn ra ngoài, giúp Nguyễn Ly thanh trừ ma khí.
Vì phòng ngừa Nguyễn Ly nhẫn nại không được, trong lúc nhất thời không kiểm soát được lý trí hoàn toàn bạo tẩu, các nàng buộc lòng phải dùng xích huyền thuyết giữ Nguyễn Ly trong trận pháp.
Tô Ngọc tim như bị đao cắt, nàng thật sự nhìn không được, dùng sức ôm ôm Nguyễn Ly, ngay sau đó che mặt rời đi.
Giang Nguyệt Bạch đút cho Nguyễn Ly một viên đan dược, sau một lúc lâu mới nói: "Ta luôn tin tưởng trời cao có đức hiếu sinh, vận mệnh tàn nhẫn thế nào cũng sẽ cấp chúng sinh một tia cứu rỗi.
Nguyễn Ly, ngươi sẽ không còn thống khổ như vậy nữa, nhất định sẽ ổn thôi."
Nguyễn Ly nhìn nàng, cười nói: "Ta cũng nghĩ vậy, nó không thể vẫn luôn tàn nhẫn, ta cũng không cho phép nó tàn nhẫn như thế." Nàng không thể ngăn cản Lạc Thanh Từ rời đi, nhưng nàng cần thiết làm tốt nghênh đón nàng ấy trở về.
Giang Nguyệt Bạch cắn môi hạ quyết tâm kích hoạt trận pháp, sấm sét lập tức đánh xuống bàn long trụ, từng tia lôi điện màu đỏ theo dây xích truyền vào cơ thể Nguyễn Ly, trong phút chốc Nguyễn Ly hai mắt đỏ đậm, giữa mày đóa diên vĩ càng thêm yêu dã, hắc khí toàn thân mãnh liệt bừng lên.
Sắc mặt nàng vô cùng khó coi, cổ gân xanh tất hiện, tê thanh đau hô một tiếng.
Nàng một thân ma khí bừng bừng, quanh thân trải rộng hắc khí, tia chớp đỏ rực quét qua, làm vang lên động tĩnh giống như bị thiêu đốt.
Nguyễn Ly đau đến mất đi lý trí, tứ chi dùng sức, xích huyền thuyết trong phút chốc bị kéo căng, xôn xao chấn động.
Giang Nguyệt Bạch nhìn mà lòng đau như cắt, sắc mặt tái nhợt.
Nàng hận không thể lập tức hủy đi trận pháp, nhưng dưới chân mới vừa động, Nguyễn Ly đột nhiên ngã trên