Lạc Thanh Từ vẫn luôn lưu ý động tĩnh bên ngoài, cho nên khi Nguyễn Ly cùng Tô Ngọc trở về, nàng liền nhận ra.
Cuối cùng rồng con của nàng đã về nhà, nàng tạm thời có thể yên tâm.
Nàng vốn đang ngồi xếp bằng, sống lưng thẳng tắp, bây giờ cả người thả lỏng nằm nghiêng trên giường, thoáng duỗi chân, chống đầu chợp mắt.
Một lúc sau, ngoài sân truyền đến tiếng bước chân, Lạc Thanh Từ cũng không nhiều để ý, nàng vẫn nhớ đã dặn Tô Ngọc đem ít trái cây đến đây.
Tâm tư chệch hướng giờ khắc này miễn cưỡng thu hồi, Lạc Thanh Từ tiếp tục miên man suy nghĩ.
Nội dung chính của quyển sách đã bắt đầu rồi, mấy ngày nay nàng thật sự hao tổn tinh thần.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lạc Thanh Từ cũng không chờ Tô Ngọc thi lễ, nàng nhẹ cong ngón tay, cửa phòng theo tiếng mà mở.
Đôi mắt nàng vẫn khép hờ, trầm giọng nói: "Để trên bàn đi, ta có chút mệt mỏi."
Không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào đáp lại, Lạc Thanh Từ vốn có chút nghi hoặc, ngũ quan vừa tiếp nhận, lập tức phát hiện người đến không phải Tô Ngọc.
Mà lúc này, người đang đứng ngơ ngác ở cửa cũng cẩn thận đáp: "Vâng, sư tôn."
Nguyễn Ly vừa lên tiếng, Lạc Thanh Từ thốt nhiên mở bừng mắt, ngón tay vẩy một cái, một cỗ linh lực bắn thẳng về phía nàng.
Linh lực như kiếm bén xẹt ngang thái dương Nguyễn Ly, kình khí thậm chí cắt đứt vài sợi tóc của nàng.
Nguyễn Ly vẫn đứng yên ở tại chỗ, chỉ là hơi nghiêng người tránh ra.
Lạc Thanh Từ liếc nhìn sau lưng Nguyễn Ly, tỏ vẻ thờ ơ với hành vi suýt giết chết đồ đệ chính mình, trái lại nhíu mày hỏi: "Tại sao là ngươi?"
Nguyễn Ly nhấp nhấp môi, miễn cưỡng nói: "Sư tỷ có việc phải làm, sợ chậm trễ đưa trái cây cho sư tôn, liền bảo đồ nhi đi thay.
Đã quấy rầy sư tôn, kính xin người thứ tội."
Lạc Thanh Từ lạnh lùng nhìn ngoài sân, ánh mắt mang theo tia cảnh báo, sau đó khẽ gật đầu.
Chiếc roi trúc nào đó đã bị đánh nằm liệt, nó cũng không ngờ lần này Lạc Thanh Từ nặng tay như vậy.
Thấy Nguyễn Ly sắc mặt bất biến, tiếng nói bình tĩnh, trong lòng Lạc Thanh Từ không khỏi thán phục, Tiểu Long Tử lợi hại đấy, bị mình hù như vậy vẫn không một tia dao động.
Nàng đánh giá Tiểu đồ đệ vừa mới tắm xong đổi một thân y phục sạch sẽ, không giống với võ phục sáng nay, bây giờ Nguyễn Ly mặc chính là thường phục của đệ tử Trạch Viện.
Bởi vì chủ nhân của Trạch Viện là một vị thanh tâm quả dục, nên tất cả những thứ liên quan đều phải giản dị và thuần khiết.
Điểm trang trí duy nhất của y phục này chính là đồ đằng hình đám mây Thiên Diễn Tông trên vai.
Lạc Thanh Từ nhiều lần nghe các đệ tử khác phàn nàn, rằng trang phục ở Trạch Viện quá mức đơn điệu, còn không bằng đệ tử áo trắng phiêu dật tiêu sái.
Cho dù là một bộ y sam trắng viền đen rộng rãi, nhưng khoác ở trên người Nguyễn Ly vẫn lộ ra mười phần sắc thái.
Nữ tử mới mười sáu tuổi, thân hình mảnh khảnh lại kiên cường, mái tóc dài buộc lên bồng bềnh phiêu dật, eo thon chân dài, để Lạc Thanh Từ vốn là thẳng nữ đều nhịn không được cảm khái, quả nhiên là nữ chủ, ngay cả khi mặc bao tải cũng thật đẹp đẽ.
Đại khái là bị nàng nhìn quá chăm chú, nàng lại không lên tiếng, Nguyễn Ly có chút mất tự nhiên, sau khi đặt trái cây lên bàn liền chuẩn bị xin cáo lui.
Lạc Thanh Từ nhìn tay phải của nàng, đột nhiên hỏi: "Ngươi bị thương?"
Nguyễn Ly rụt tay về, giấu trong ống tay áo, ngước mắt nhìn Lạc Thanh Từ: "Trời tối, đồ nhi trên đường trở về té ngã, chỉ là bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại."
Nhớ tới lời Tô Ngọc, nàng do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Tạ ơn sư tôn ban thuốc."
Lạc Thanh Từ không có đáp lời nàng, chỉ là nhàn nhạt nói một câu: "Ngày mai ngươi có thể tham gia khóa học buổi sáng không?"
Nguyễn Ly gật đầu: "Có thể, thưa sư tôn."
Lạc Thanh Từ híp mắt, nàng phát hiện tiểu đồ đệ đối mình cực kỳ phòng bị, loại trạng thái này cũng không tốt lắm.
Nghĩ đến mục đích của nàng ấy, Lạc Thanh Từ có chút thổn thức, đối diện kẻ thù giết cha diệt tộc, giờ khắc này trong lòng nàng ấy sẽ nghĩ gì?
Trong nguyên tác, nữ chủ đối với sư tôn vô cùng kính trọng, thậm chí đến mức ngưỡng mộ, mặc dù chỉ là giả vờ.
Nguyên chủ đối hai đồ đệ cũng không mấy gần gũi, chỉ có Hoa Nhứ Vãn được cho sắc mặt tốt chút, nhưng Nguyễn Ly thì bị đối xử rất hà khắc, phàm là sai lầm liền sẽ bị xử phạt.
Bất quá, Lạc Thanh Từ tin rằng đòn roi kia cũng không phải do nguyên chủ đánh.
Chính là thanh linh khí nào đó tự mình làm càn.
Nàng khẳng định sẽ không tiếp tục đi theo con đường này, nàng đang từng bước thử nghiệm thoát ly hệ thống đối mình khống chế.
Không thể đánh vỡ giả thuyết, nhưng không có nghĩa là vô pháp sáng tạo.
Muốn cho Tiểu Long Tử không hắc hóa, không tận diệt Tu Chân giới, chính mình trước phải thay đổi, tuy nàng bị ép giữ nhân thiết, nhưng âm thầm chiếu cố tiểu đồ đệ cũng không tính là phạm quy đi?
Nghĩ nghĩ, nàng từ trên giường đứng dậy, chăm chú nhìn Nguyễn Ly: "Đồ nhi, ở trước mặt ta, ngươi không cần thận trọng như vậy, ta cũng không ăn thịt người."
Nguyễn Ly hai mắt mở to, môi động mấy lần, cuối cùng hết sức phối hợp thả lỏng thân thể, "Đồ nhi đã biết."
Lạc Thanh Từ dạo bước tới lui mấy lần, ho nhẹ một tiếng, giả vờ giả vịt nói: "Ngoại trừ cấm địa sau núi, ngươi có thể tự do đi mọi nơi trong Trạch Viện.
Nhưng Hàn Lộ Viện thì không nên tự ý tiến vào, tránh cho phải chịu khổ.
Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm."
Nàng nghĩ đến thanh linh khí khiến nàng không bớt lo kia, cảm thấy có chút đau đầu.
Nếu không quản tốt nó, về sau ác danh ngược đãi đồ đệ lại nhiều thêm mấy cọc rồi.
Nguyễn Ly vừa lui ra khỏi phòng, chuẩn bị đóng cửa, đã nghe người vừa nằm xuống trong phòng căn dặn thêm một câu: "Mặt khác, ngươi nhớ sau khi thức dậy không nên ồn ào, đặc biệt là trước giờ Thìn."
Mấy câu nói này làm cho Nguyễn Ly hơi bối rối, trong đầu nàng loạn thành một đoàn, nhất thời không sắp xếp được suy nghĩ của mình, chỉ là đáp lại một câu rồi nhanh chóng khép cửa.
Sau khi rời đi, cảnh tượng khi nàng mới bước vào phòng sư tôn dần hiện rõ trong tâm trí.
Một khắc nàng tiến vào, nhìn thấy Lạc Thanh Từ để chân trần, bạch y không chỉnh tề nằm nghiêng trên giường nhỏ, rõ ràng một thân khí chất lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng trong khoảnh khắc đó trên người sư tôn lại lộ ra một cỗ lười biếng khó tả.
Tuy rằng chút lười biếng kia trong nháy mắt tiêu tán, đối phương lại bắn ra linh lực suýt chút nữa đoạt mạng nàng, làm cho nàng sống lưng phát lạnh, thế nhưng cảm giác quen thuộc mạc danh ập đến, khiến nàng có chút choáng váng.
Nàng thật sự hồ đồ, Trì Thanh đã biến mất nhiều năm như vậy, ngày ly biệt còn đối xử tàn nhẫn với nàng, nàng còn nhớ nàng ấy làm gì.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Nguyễn Ly tối sầm, trầm mặc ly khai.
Nàng vừa về đến phòng, đã gặp Tô Ngọc vội vã chạy đến: "Muội đưa trái cây cho sư tôn rồi sao?"
"Ừ, đưa rồi."
"Không có chuyện gì xảy ra chứ?" Tô Ngọc đánh giá nàng mấy lần, hơi có chút căng thẳng.
Nguyễn Ly híp mắt lại, trong lòng bỗng nhiên tuôn ra cỗ âm u, Tô Ngọc đã sớm biết Lạc Thanh Từ bất thường cổ quái sao?
Trong lòng nàng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đáp: "Không có, vì sao sư tỷ hỏi vậy?"
Tô Ngọc hơi áy náy: "Ta từng nhắc với muội, trong tiểu viện của sư tôn có một thanh linh khí rất khó chịu, tên là Trúc Tiên, nó đặc biệt thích đánh mông người.
Vừa rồi ta đã quên việc này, còn để muội đi một chuyến, may là muội không sao."
Nguyễn Ly ngẩn ra, mạc danh nhớ tới lúc Lạc Thanh Từ mở mắt liền vung tay đánh ra linh lực, thì ra là để chế ngự roi trúc kia, mà không phải muốn lấy mạng nàng.
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua, đối phương là Lạc Thanh Từ, bất luận nàng ấy làm gì, đều không thể thay đổi được thân phận đó.
Chỉ là vừa rồi chính mình trách lầm Tô Ngọc, trong lòng Nguyễn Ly hơi có chút hổ thẹn.
Mặc dù Tô Ngọc là đồ đệ Lạc Thanh Từ, nhưng xem ra nàng ấy không hề lãnh huyết giống như sư tôn, trái lại rất nhiệt tình, cũng không hề tâm cơ.
Đổi thành bình thường, nếu có tư tâm, dĩ nhiên sẽ không đưa Thất phẩm Tử Ngọc Cao cho nàng.
"Tại sao muội không nói chuyện?" Tô Ngọc thấy nàng xuất thần, có chút bận tâm.
"Ừ, không có gì, chỉ là đúng như sư tỷ nói, trong sân sư tôn có vật gì đó, nhưng ta cũng không thấy nó lộ diện,