Lạc Thanh Từ lời này vừa ra, Nguyễn Ly sửng sốt, trong lòng có chút chột dạ, ánh mắt hơi hơi trốn tránh.
Lạc Thanh Từ nhìn thấy rõ ràng động tác nhỏ của nàng, lại ninh mi nói: "Nhiều người vô tội uổng mạng, cũng khó trách có oán khí."
Nguyễn Ly không khỏi nhìn về phía Tô Ngọc bên kia, cảm xúc hạ xuống: "Chúng ta đến muộn, nếu không có lẽ còn cứu kịp.
Bọn họ vô tội nhường nào, đang sống yên ổn lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy."
Lạc Thanh Từ thoáng giật mình, cúi đầu nhìn đôi mắt Nguyễn Ly không giấu được đau đớn, trong lòng đột nhiên minh bạch tâm tình nàng.
"Không trách các ngươi, nếu biết có ma vật, các ngươi nhất định tới sớm, cũng dốc hết sức lực cứu bọn họ." Lạc Thanh Từ ôm nàng vào nhà, đặt nàng ngồi trên giường, nhẹ giọng nói: "Trên đời này có rất nhiều chuyện ngoài tầm với, điều chúng ta có thể làm, chính là tận lực làm tốt chuyện hôm nay.
Ngươi đã báo thù cho họ, sư tỷ ngươi giúp họ siêu độ, đây đều là chuyện tốt nhất có thể làm."
Nguyễn Ly ngơ ngẩn nhìn Lạc Thanh Từ, lúc này đối phương nửa ngồi trước mặt nàng, ngẩng đầu nhìn chính mình.
Chiếc mặt nạ dán sát gương mặt, tuy rằng che khuất đi một nửa, nhưng từ đôi môi và quai hàm lộ ra tới, có thể nhìn ra gương mặt bên dưới không hề xấu xí chút nào.
Chiếc mặt nạ này được chế tác rất đẹp, với phong tư khí độ của Trì Thanh, mang lên mặt nạ bạc này thật bí ẩn và quyến rũ, tựa như tiên nữ.
So với chiếc mặt nạ trước đây xấu đến thiên nộ nhân oán, hiện tại tốt hơn biết nhường nào.
Đôi mắt dưới mặt nạ sáng ngời nhu hòa, trong mắt mang theo tràn đầy trấn an, làm người nhìn liền cảm thấy ấm áp.
Bởi vì Nguyễn Ly đã biết đây là Trì Thanh, cho nên nhất thời không thể cưỡng lại sự hấp dẫn này.
"Trì Thanh độ hảo cảm +10."
Lạc Thanh Từ vừa nghe thiếu chút nữa nhịn không được cười lên, Tiểu Long Tử kỳ thật rất nhớ nàng đi, tuy rằng mới trừ điểm rất hung, nhưng rất nhanh liền bù trở về.
Nàng nỗ lực banh mặt nhịn cười, giả vờ như không có việc gì đứng lên, nhưng mới đứng một nửa, hệ thống nhắc nhở lại tới nữa.
"Đinh, Trì Thanh độ hảo cảm -10."
Lạc Thanh Từ khóe miệng run rẩy, mà hệ thống cũng không chút khách khí cười nhạo ra tiếng, "Vả mặt đi."
Lạc Thanh Từ chỉ có thể trong lòng mặc niệm, đây là Rồng Con chính mình dưỡng, chính mình dưỡng.
Nàng cũng bất chấp nghĩ nhiều, vết thương của Nguyễn Ly cần nhanh xử lý.
Nàng đứng lên, đỡ vai trái của Nguyễn Ly, quan sát kỹ thương thế, lông mày không tự giác nhíu lại.
"Cần phải rửa sạch miệng vết thương." Nàng nói liền nhìn Nguyễn Ly.
Thấy Nguyễn Ly ngẩn ngơ nhìn mình, nàng do dự một chút mới nói: "C ởi quần áo?"
Nguyễn Ly sửng sốt, một cổ đỏ ửng lan tràn khắp gương mặt, vết thương nằm trên vai trái, móng vuốt sắc bén kia đều xuyên qua y phục, muốn rửa sạch miệng vết thương, tất nhiên phải c ởi quần áo.
Vô luận người trước mắt là ai, nàng đều không thể làm được mặt không đổi sắc.
Miệng vết thương đã ẩn ẩn biến thành màu đen, móng vuốt Bào Hào có độc, lúc này ma khí quanh quẩn, nếu chậm trễ chẳng những nàng phải chịu tội, khả năng còn để lại tai họa ngầm.
"Ngươi và ta đều là nữ tử, hơn nữa tình huống khẩn cấp, giang hồ nhi nữ không câu nệ tiểu tiết, thương thế của ngươi không thể chậm trễ nữa." Lạc Thanh Từ mới đầu còn nổi lên tâm tư xấu muốn trêu đùa nàng, nhưng nhìn nàng mặt đều đỏ, chỉ có thể mở miệng khuyên bảo.
Trong lòng Lạc Thanh Từ đang biện minh cho chính mình, đây là Tiểu Đồ Đệ của nàng, lại là Rồng Sữa do chính mình nuôi, vì trị thương c ởi quần áo cũng là hợp tình hợp lý.
"Chỉ có tâm tư không thuần, mới cần lấy cớ."
Hệ thống thình lình nói một câu, Lạc Thanh Từ nghe được cái trán đầy hắc tuyến, "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy, không thấy A Ly bị thương sao, ngươi đừng quên nhiệm vụ của ta là quan tâm nữ chủ."
Lý do này xem ra rất thuyết phục, nhưng lời vừa rồi của hệ thống cũng khiến nàng có chút chột dạ.
Nàng nhịn không được nhìn trộm Nguyễn Ly, lúc này gương mặt Nguyễn Ly vẫn còn đỏ bừng, nàng ấy nghiêng đầu, đôi môi tái nhợt mím lại, nói không nên lời chọc người thương mến.
Không chần chừ nữa, Lạc Thanh Từ lập tức làm quyết định, "Ta sẽ giúp, đành phải thất lễ rồi."
Nguyễn Ly không thể nhúc nhích vai trái, và thật bất tiện khi c ởi quần áo, bởi vậy Lạc Thanh Từ đã đặt kết giới nơi cửa, phòng ngừa kẻ không có mắt xông vào, sau đó duỗi tay cẩn thận cởi ngoại bào cho Nguyễn Ly.
Nàng thần sắc đứng đắn, hết sức chuyên chú sợ làm đau Nguyễn Ly, nhất thời trong lòng bối rối cùng ác thú vị muốn đùa nàng ấy tan biến không còn một mảnh.
Nguyễn Ly hôm nay mặc một thân trung y màu đen, thế cho nên vết máu phần lớn bị che đậy, thẳng đến khi y phục bị vạch trần, mới thấy được năm móng vuốt dữ tợn trên đầu vai trắng nõn.
Lạc Thanh Từ nhíu mày, cẩn thận nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: "Rất đau có phải không?"
Nguyễn Ly cắn môi dưới, sự thẹn thùng làm nàng nhất thời không quản được đau đớn, duỗi tay cầm y phục che khuất một nửa thân mình lộ ra.
Nàng nghiêng mặt đi, cổ và vành tai đều đỏ bừng.
Nhưng khi nghe được Lạc Thanh Từ đau lòng hỏi chuyện, nàng bỗng nhiên cảm thấy đôi mắt lên men.
Đau? Sao có thể không đau.
Nhưng đau thì có thể làm gì, nàng không thể lộ ra yếu ớt đi ỷ lại Tô Ngọc, cũng không thể dựa vào bất kỳ ai khác, chỉ có thể gánh vác một mình.
Tựa như 20 năm qua, yên lặng chịu đựng hết thảy.
Phụ vương đã bị người giết hại, năm đó Trì Thanh người duy nhất yêu thương nàng, cũng không cần nàng nữa, tàn nhẫn vứt bỏ nàng, rốt cuộc trên đời không còn ai đau lòng nàng.
Lạc Thanh Từ nhận thấy được cảm xúc Nguyễn Ly biến hóa, nhìn khóe mắt nàng ấy phiếm hồng, trái tim nàng bỗng nhiên thắt lại, một luồng áy náy cùng chua xót không diễn tả được trào ra tới, làm nàng nhịn không được cương thân thể.
Nàng nhanh chóng kìm nén cảm xúc của mình, nhưng cổ khó chịu nơi ngực cũng không vì vậy mà giảm bớt.
Lúc này Nguyễn Ly có chút lao lực nắm y phục che chắn trước ngực mình, vạt áo bên trái buông xuống, khiến cho cổ cùng xương quai xanh, thậm chí nơi mềm mại tuyết trắng đều lộ ra.
Thân thể nữ tử trẻ tuổi mảnh khảnh lại dẻo dai, đường cong đều hoàn mỹ.
Lạc Thanh Từ vội vàng dời tầm mắt, thế nhưng cũng cảm thấy có chút mặt nhiệt.
Chỉ là nàng hiểu được tâm tình Nguyễn Ly giờ khắc này, nếu không phải cảm thấy Rồng Con đã nhận ra mình, nàng cũng không dám mạo muội như vậy.
Nàng lập tức cởi ra ngoại bào xanh lam, nhẹ nhàng khoác lên người Nguyễn Ly, giúp nàng ấy che kín thân mình, chỉ lộ ra nơi bị thương trên vai trái.
Dưới ánh mắt kinh ngạc xen lẫn ngượng ngùng của Nguyễn Ly, Lạc Thanh Từ đầu ngón tay linh lực hội tụ, chậm rãi đặt lên vai trái nàng ấy, ôn thanh nói: "Ngươi nhịn một chút, ta sẽ thật nhẹ nhàng, không làm ngươi đau."
Một lời nói bình thường, nhưng lại ôn nhu săn sóc tựa xuân phong, làm xao động đáy lòng nhiều năm yên tĩnh của Nguyễn Ly.
Trì Thanh vẫn luôn tốt như vậy.
Cho nên năm đó, Trì Thanh dưỡng chính mình, đối tốt với chính mình là vì sự thiện tâm của nàng ấy, chứ không phải cố ý tiếp cận, dụng tâm kín đáo như người kia đã nói, đúng không?
Điều khiến Nguyễn Ly không thể tiêu tan nhất, không chỉ có việc Trì Thanh từng vứt bỏ mình, mà còn là nỗi sợ hãi tất cả chỉ là một giấc mộng, hết thảy sự ấm áp kia đều không có thật.
"Trì Thanh độ hảo cảm +20."
Lạc Thanh Từ nhướng mày, trải qua nhiều thăng trầm, nàng đã bình tĩnh.
Tiểu Long Tử nhà nàng thật rối rắm, nhưng cũng thật mềm lòng.
"Trì Thanh độ hảo cảm -10."
Lạc Thanh Từ tinh thần phấn chấn đã kết thúc, mềm lòng không tồn tại, tiểu hỗn đản này rất mang thù, còn hay thay đổi thất thường.
Phương thức tu luyện của Ma tộc khác với hai giới Nhân Yêu, ma khí cũng không giống linh lực, loại đồ vật này tà ác đến mức nếu gây ra vết thương, nó sẽ dính chặt vào đó, không xử lý kịp thời sẽ bị nó nhân cơ hội lẻn vào trong cơ thể.
Lạc Thanh Từ đã sớm phong bế ma khí trong lúc cầm máu cho Nguyễn Ly, hiện giờ chỉ cần dùng linh lực loại trừ nó là được.
Lạc Thanh Từ linh lực cao cường, xử lý cái này dễ như trở bàn tay, nhưng khi nàng đang loại trừ ma khí, lại nhìn thấy một sợi hắc khí mỏng như sợi tơ theo miệng vết thương đi vào cơ thể Nguyễn Ly.
Nó tốc độ cực nhanh, Lạc Thanh Từ lại bất ngờ, nàng vội vàng dùng linh lực phong bế nó, thế nhưng sợi hắc khí kia lại biến mất vô tung vô ảnh.
Nguyễn Ly vẫn luôn trộm nhìn nàng, cho nên rõ ràng nhìn thấy hành động đột ngột cùng thần sắc biến hóa của nàng, "Tiền bối, làm sao vậy?"
Lạc Thanh Từ ngẩng đầu nhìn Nguyễn Ly, trong mắt tràn đầy lo lắng, "Ngươi có cảm thấy nơi nào không thoải mái sao?"
Nàng nhanh chóng dùng linh lực kiểm tra cơ thể Nguyễn Ly, cũng không có dị thường.
Nguyễn Ly khẽ lắc đầu, "Ta không khó chịu, phía trước vết thương đau đến lợi hại, hiện giờ cũng không đau nữa.
Xảy ra chuyện gì ư?"
Lạc Thanh Từ có chút hồ nghi, chẳng lẽ chính mình nhìn lầm rồi?
Nàng lắc lắc đầu, "Không có, chắc là ta nhìn lầm, nhưng ma khí này rất quỷ dị, ngươi ngàn vạn phải cẩn thận.
Linh dược của ngươi đâu, ta giúp ngươi đắp thuốc."
Vết thương này khá sâu, chỉ dùng linh lực không thể chữa khỏi hoàn toàn, tốt nhất nên đắp thuốc để ngừa vạn nhất.
Nguyễn Ly lấy ra một bình sứ nhỏ, Lạc Thanh Từ mở ra nhìn, chính là Tử Ngọc Cao nàng cấp cho Rồng Con.
"Lục phẩm linh dược, tông môn các ngươi cũng thật hào phóng." Lạc Thanh Từ giả vờ nói một câu, thật cẩn thận bôi thuốc cho Nguyễn Ly.
Vừa bôi thuốc, nàng vừa thổi thổi, gió mát thổi vào miệng vết thương kích khởi một trận da gà, Nguyễn Ly có chút nhịn không được, cắn môi quay đầu đi, thấp giọng nói: "Là sư phụ ta ban."
"Sư phụ ngươi? Xem ra sư phụ ngươi không tệ." Dứt lời nàng lại dùng linh lực rót vào, để thuốc kia thẩm thấu càng sâu, tức khắc miệng vết thương huyết nhục mơ hồ liền khép lại.
Lấy ra vải trắng giúp