Tửu lầu Tố Linh, thành Phù Phong.
Trình Tố đang pha trà trên tầng gác mái, gần nhất nàng lại thu hoạch được một đám linh trà, trải qua tinh chế tỉ mỉ, làm ra các loại bánh trà khác nhau, nàng đang muốn thử xem hương vị thế nào.
Tửu lầu sinh ý càng ngày càng tốt, linh tửu chất lượng tuyệt hảo, khẩu vị tinh khiết và thơm nồng, còn có thể bổ sung linh lực, vì vậy rất nhiều tu sĩ Tiên môn thích ghé nơi này, mỗi lần đi ngang qua đều không thể thiếu linh tửu mang trở về, sinh ý thịnh vượng thật sự.
Mà linh trà này, chỉ có những vị khách quý mới được thưởng thức.
Trình Tố nhìn tách trà trong tay, thở dài một tiếng: "Người đã biến mất mấy năm rồi, không biết lại đi nơi nào du ngoạn."
Dứt lời nàng bưng tách trà lên, để sát vào ngửi ngửi, đúng lúc này, Xuân Mính vốn đang bận việc trong tửu lâu chạy như một làn khói lại đây, kích động nói: "Chưởng quầy, chủ nhân tới."
Trình Tố suýt nữa buông rơi tách trà, vội vã đứng lên: "Người ở đâu?"
Sự vui mừng trên mặt Xuân Mính đột nhiên thu liễm, thấp giọng nói: "Chủ nhân dẫn theo mấy vị bằng hữu tới đây, hình như đều bị thương, ngay cả chủ nhân cũng không được ổn lắm."
"Đồ ngốc, mau dẫn người tiến vào, phân phó tiểu nhị đi thu dọn sương phòng." Trình Tố vừa nghe biểu tình liền thay đổi, Lạc Thanh Từ bản lĩnh nàng rõ ràng nhất, có thể đả thương Lạc Thanh Từ trên đời không có mấy ai.
Thế nhưng Lạc Thanh Từ vốn có hàn bệnh, vạn nhất dẫn phát rồi, vậy phiền toái.
Thấy Trình Tố gấp thành như vậy, Xuân Mính càng là tay chân luống cuống, hoảng hốt xoay người chạy xuống.
Trình Tố bước đi vội vàng, vừa xuống giữa lầu, nàng liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đã lâu, trên môi người kia ngậm lấy ý cười, giọng điệu trêu chọc thản nhiên trước sau như một.
"Mấy năm không gặp, sao ngươi lại trở nên cáu kỉnh, mắng nha đầu kia làm gì."
Trình Tố liếc nhìn đôi môi không hề huyết sắc cùng nửa khuôn mặt trắng nhợt của Lạc Thanh Từ, không nói một lời, tiến lên liền bắt lấy cổ tay người kia.
Lạc Thanh Từ cũng không tránh, mỉm cười nói: "Ta không sao, ngươi tìm phòng cho ta nghỉ ngơi một lúc."
Trình Tố lúc này mới buông tay, nàng nhìn mấy khách nhân phía sau Lạc Thanh Từ, trong đó một vị cô nương giống như đã hôn mê, dựa vào người bên cạnh.
"Trước đi lên."
Trình Tố không nhiều trì hoãn, mang Lạc Thanh Từ đi lầu hai.
"Xuân Mính, dẫn các nàng đi nghỉ ngơi, lại đưa đến thuốc trị thương tốt nhất, chữa trị vết thương cho cô nương kia." Trình Tố nhìn Nguyễn Ly đang hôn mê, phân phó Xuân Mính dẫn các nàng đi phòng khác, liền duỗi tay muốn đỡ Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ xua tay, nàng nhìn Nguyễn Ly một chút, sau đó nói với Tô Ngọc: "Tô Ngọc, ngươi nhiều chiếu cố nàng, xem nàng tỉnh lại có vấn đề gì không.
Vừa rồi quỷ vật kia đối nàng ảnh hưởng rất lớn, để ngừa vạn nhất, ngàn vạn cẩn thận."
Tô Ngọc nhìn Lạc Thanh Từ, thần sắc có chút phức tạp, cung kính nói: "Tiền bối nhanh đi chữa thương, ta sẽ chăm sóc A Ly thật tốt."
Lạc Thanh Từ cũng không chú ý Tô Ngọc có khác thường, nàng tin Tô Ngọc sẽ chiếu cố Nguyễn Ly, mà lúc này nàng thật sự chịu đựng không nổi nữa.
Hàn độc trong cơ thể bộc phát là một chuyện, nhưng bởi vì nàng giao thủ với rồng dẫn đến cấm chế bị kích phát, khiến cho nàng đau nhức cực kỳ, nàng đã vô pháp khống chế chính mình.
Nàng tay trái nắm hành lang, không tự giác dùng sức, lan can đều bị nàng bóp nát.
Vừa đẩy ra cửa phòng, nàng suýt chút nữa đứng không vững ngã trên mặt đất.
"Phốc!" Lạc Thanh Từ nhíu mày phun ra một búng máu, vết máu rơi xuống liền ngưng tụ thành băng sương, thực mau cả người nàng run thành một đoàn.
Trình Tố ở bên đỡ Lạc Thanh Từ, giờ phút này bàn tay giống như đỡ một khối hàn băng, lạnh đến đau buốt, có thể nghĩ Lạc Thanh Từ đang phải chịu đựng sự thống khổ đến bực nào.
Nàng hai ba bước đem Lạc Thanh Từ đỡ lên giường, kéo chăn mền bao bọc lấy người, hướng bên ngoài hét lớn: "Nhanh lên, đem tất cả bếp lò tới đây."
Nói xong nàng nhìn Lạc Thanh Từ: "Tỷ chờ một chút, ta đi lấy viêm tinh thạch!"
Lạc Thanh Từ đã vô pháp trả lời Trình Tố, ngực từng đợt quặn đau cuồn cuộn không thôi, đau đớn làm nàng ngăn không được đổ mồ hôi lạnh, nhưng mồ hôi vừa ra lập tức ngưng kết thành sương, không bao lâu trên mặt nàng đã bao trùm một tầng sương mỏng, cả người phảng phất muốn hóa thành băng khắc.
Lò hỏa không ngừng được đưa tới, Trình Tố đem Viêm tinh thạch đặt trong tay Lạc Thanh Từ, thôi thúc nó truyền năng lượng vào trong cơ thể đang rét lạnh kia.
Nhưng Trình Tố phát hiện, hàn khí trong người Lạc Thanh Từ thập phần đáng sợ, chí âm chí hàn, nàng đến gần liền cảm thấy bị đông lạnh thấu.
Nhiệt độ nóng rực của Viêm tinh thạch, tu sĩ bình thường vốn không thể chạm vào, nhưng lại ảm đạm không ánh sáng trong tay Lạc Thanh Từ, lúc này ngay cả loại tinh thể lửa chuyên dùng trừ hàn đều vô dụng.
Lạc Thanh Từ nhẫn nại hồi lâu, cấm chế trong người đã dần dần bình phục, mỗi lần bộc phát nó đều đến và đi rất nhanh, nhưng hàn độc bị mang ra tới lại ăn sâu bén rễ, chạy dài không dứt, còn muốn nàng phải chịu đựng.
Trình Tố đã chịu không nổi, Lạc Thanh Từ giơ tay đẩy nàng một phen, "Đi ra ngoài."
Trình Tố đôi mắt đỏ lên, hàm răng thẳng run: "Tỷ đã bị lây dính thứ gì, tại sao viêm tinh thạch đều vô dụng?"
Lạc Thanh Từ hơi thở mong manh, "Có......!Hữu dụng.
Ngươi, ngươi đi ra ngoài, lưu tại đây, ta cố kỵ ngươi, càng không có biện pháp khai thông hàn khí."
Trình Tố nghe vậy không thể làm gì, nàng hoảng loạn nhìn Lạc Thanh Từ: "Tỷ....!tỷ sẽ không xảy ra chuyện chứ." Phía trước Lạc Thanh Từ từng phát bệnh một lần, nhưng không nghiêm trọng như vậy.
Lạc Thanh Từ gian nan lắc đầu, "Không chết được."
Tuy nói như thế, nhưng nàng thật sự cảm thấy mỗi một giây còn sống đều là một loại giày vò, nàng mơ mơ màng màng chất vấn hệ thống, "Ta cảm thấy ta không cần hoàn thành nhiệm vụ của ngươi nữa, ngươi cứ tiêu hủy ta luôn đi.
Ta đã tạo nghiệt gì, ngươi lại muốn tra tấn ta như vậy."
Hệ thống trầm mặc không nói, sau một lúc lâu thở dài, "Người đi ngược lại thiên mệnh, trước khổ sau sướng, chỉ cần ngươi vượt qua, tất đến đại bỉ."
"Câm miệng, đừng khoe chữ.
Ngươi có thể hủy đi toàn bộ cảm xúc của ta không? Biến ta thành...!hệ thống vô tri giống như ngươi đi."
Dĩ vãng nàng đều chịu đựng, bởi vì hệ thống chết tiệt này nói nàng không đủ quyền hạn, nhưng bây giờ đều giải khóa không ít, nó cũng phải cho nàng một chút quyền lợi chứ.
Trong lúc Lạc Thanh Từ cùng hệ thống giằng co, ngoài phòng truyền đến một trận rối loạn, "Ta muốn đi vào."
"Cô nương, chưởng quầy phân phó, ai cũng không thể đi vào quấy nhiễu chủ nhân."
"Đắc tội!"
Trình Tố vừa mở cửa, liền nhìn thấy Nguyễn Ly đang chế trụ Xuân Mính ở tại chỗ, còn muốn phá cửa ra, tức khắc lạnh mặt, "Ở địa bàn của ta đánh người, còn phá cửa, ngươi thật sự quá mức làm càn."
Ánh mắt Nguyễn Ly nhìn lướt qua Trình Tố, gấp không chờ nổi muốn xông vào phòng, "Nếu ngươi là bằng hữu của Trì Thanh, ngươi cũng nên hiểu tình trạng của nàng bây giờ.
Chỉ ta mới có thể giúp nàng, nhanh cho ta vào.
Đợi nàng khỏe rồi, ngươi muốn ta bồi tội thế nào, ta cũng sẽ thuận theo."
Trình Tố sửng sốt, Trì Thanh khi nào nhận thức tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, nhìn dáng vẻ khẩn trương này, hẳn là quen biết cũng không cạn.
"Hàn khí trong cơ thể Trì Thanh rất lợi hại, ta dùng Viêm tinh thạch cũng không thể làm nàng thuyên giảm bao nhiêu, ngươi đi vào chẳng những không giúp được nàng, ngược lại sẽ bị hàn khí kia gây thương tổn." Trình Tố đánh giá Nguyễn Ly, tiểu cô nương mới Trúc Cơ, đi vào chỉ sợ liền phải đông lạnh thành băng.
"Ta trong lòng hiểu rõ, sẽ tự mình gánh chịu, còn xin chưởng quầy canh giữ giúp ta, đừng để bất kỳ ai tới gần." Dứt lời, Nguyễn Ly nhấc chân đạp cửa đi vào, Trình Tố còn chưa kịp phản ứng, cửa đã đóng sầm lại.
Trong phòng lò hỏa tràn đầy, nhưng lại không có một chút độ ấm nào.
Lạc Thanh Từ cuộn tròn trên giường, cả người ngưng kết thành sương, ngay cả giường đệm chăn đều bị băng tuyết bao trùm.
Lúc này nàng phảng phất bị băng tuyết phong ấn, không có một tia động tĩnh, yên lặng đến làm Nguyễn Ly hoảng sợ vô cùng.
Nguyễn Ly nhanh tiến lên giường, duỗi tay không ngừng lau đi băng sương trên mặt Lạc Thanh Từ, gấp đến độ tiếng nói đều mang theo khóc nức nở, "Trì Thanh, Trì Thanh."
Khi còn nhỏ, nàng đã từng chứng kiến Trì Thanh phát bệnh, nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng đến mức này, tại sao qua nhiều năm bệnh tình vẫn không một chút thuyên giảm? Đây rốt cuộc là loại hàn độc gì?
Bất chấp nghĩ mặt khác, Nguyễn Ly duỗi tay xả ra chăn mền đang quấn quanh người Lạc Thanh Từ, nàng ngồi xếp bằng xuống, nhắm hai mắt lại, sau một lúc lâu nàng mở mắt ra, bên trong một vệt lưu ly nhanh chóng lướt qua, đồng tử hơi hơi mở rộng, tay phải một cổ linh lực mang theo nhiệt lượng cực nóng dũng mãnh rót vào cơ thể Lạc Thanh Từ.
Thực mau băng sương trên người Lạc Thanh Từ như gặp đại địch, dần dần rút đi, sương giá trên mặt hóa thành bọt nước ướt dầm dề treo ở sợi tóc đuôi lông mày, phía trên lông mi Lạc Thanh Từ.
Băng sương thối lui, Lạc Thanh Từ cuối cùng giật mình, nàng liếm môi vài cái, theo sau không ngừng phát run.
Loại cảm giác tê liệt chết lặng đi qua, lạnh lẽo bắt đầu thổi quét mà đến, thân thể nàng liền hoàn toàn không chịu khống chế.
Nguyễn Ly lòng nóng như lửa đốt, đôi mắt đỏ lên, triệt khai tay.
Nguồn nhiệt vừa biến mất, Lạc Thanh Từ liền thống khổ mà nhăn lại mi, khớp hàm phát run, "Lạnh, lạnh quá....."
Nguyễn Ly lung tung ném xuống ủng giày, lại cởi y phục bò lên trên giường, đem Lạc Thanh Từ nâng dậy, mặt đối mặt làm nàng dựa vào trong lòng ngực, sau đó vươn tay kéo chăn bông lại đây.
Nguyễn Ly dùng hai tay điều chỉnh chăn bông, từ phía sau bọc ra phía trước, đem chính mình cùng Lạc Thanh Từ gắt gao bao lấy.
Mà cái bao bọc này, không chỉ đem Lạc Thanh Từ che đến kín mít, mà thậm chí nàng không hề cách trở đem Lạc Thanh Từ ôm ở trong lòng ngực.
Lạc Thanh Từ thân thể lạnh đến mức khiến cho Nguyễn Ly người xưa nay không sợ lạnh cũng run lập cập, Nguyễn Ly càng hiểu được người trong lòng mình có bao nhiêu thống khổ cùng khó chịu.
Lạc Thanh Từ đã gần như hôn mê, nhưng đại não nàng còn dừng ở lúc nói chuyện với Trình Tố, mơ mơ màng màng thốt ra một câu: "Trình Tố, ngươi đi ra, quá......!Quá lạnh."
Nguyễn Ly động tác tức khắc cứng đờ, mím môi nhìn người chỉ lộ nửa cái đầu ra khỏi chăn bông, hô hấp đều nghẹn lại.
Trình Tố là nói nữ nhân vừa rồi đi, nàng ta từng như vậy ôm Trì Thanh sao?
Trong lòng mạc danh cảm thấy không thoải mái, nhưng trạng huống của Lạc Thanh Từ làm nàng không có thời gian đi rối rắm việc này, chỉ có thể tính sổ sau, nàng vội dùng sức ôm chặt Lạc Thanh Từ.
Bất chấp khả năng để lộ khí tức rồng, nàng đem chính mình căn nguyên linh lực dùng ra tới, tức khắc quanh thân nàng tỏa ra một luồng nhàn nhạt hồng quang, còn xen lẫn kim sắc.
Độ ấm cuồn cuộn không ngừng phát ra từ thân thể Nguyễn Ly, nàng cũng không cần làm cái khác, Lạc Thanh Từ đã gắt gao cuốn lấy nàng, hận không thể thu mình vào trong lòng ngực nàng.
Nguyễn Ly nhìn Lạc Thanh Từ đã có sức lực ôm chính mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Một trái tim treo rốt cuộc buông xuống, ngay khi dây thần kinh căng chặt của nàng vừa thả lỏng, nàng mới giật mình phát hiện trạng thái của các nàng có chút không đúng.
Nguyên bản một lòng đều dồn vào trên người Lạc Thanh Từ, giờ khắc này nàng giống như từ trong cơn mơ tỉnh lại, và cảm giác ở trước ngực đặc biệt mãnh liệt.
Lạc Thanh Từ liền quấn ở trên người nàng, khi nhiệt độ cơ thể lạnh băng truyền sang, kia mềm mại và dịu dàng không thể tưởng tượng trực tiếp tương dán, cảm giác rõ ràng truyền đến.
Giống như trong ký ức, Trì Thanh thân thể mềm mại mát lạnh, vùi ở mặt trên thực dễ chịu, ôm Trì Thanh như lúc này.....!thực thoải mái.
Hiện giờ hàn khí trong người Lạc Thanh Từ đã bị Nguyễn Ly áp chế, Lạc Thanh Từ cũng không tiếp tục phóng thích