Đến rồi ban đêm, Lạc Thanh Từ cùng Trình Tố ngồi uống trà trên gác xếp.
Trình Tố liếc Lạc Thanh Từ một chút, "Mấy năm nay tỷ đã làm gì? Ta luôn cảm thấy tỷ quá mức thần bí, vì sao phải giữ kín như vậy?" Ở tuổi này đã đạt tới cảnh giới Phân Thần, chỉ có thể là trưởng lão trong Lục Đại Tiên Môn, tán tu lang bạt thiếu thốn tài nguyên, rất khó tu luyện đến ngưỡng cao như vậy.
Lạc Thanh Từ đặt tách trà xuống, cam chịu nói: "Nếu có thể, ai lại muốn giấu đầu lòi đuôi, nhưng có một số việc nhất định phải làm, có một số bí mật nhất định phải giữ kín."
"Tiểu cô nương đã nhìn thấy gương mặt thật của tỷ chưa?" Trình Tố kiềm chế hỏi.
Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu.
"Chậc, tỷ vậy mà có thể giấu, gương mặt cao quý đến bực nào, không thể cho người ta nhìn trộm một chút sao?" Trình Tố nghe vậy trêu chọc nàng, dung mạo của nàng dù cho bị mặt nạ che khuất hai phần ba, nhưng từ đôi mắt ấy và đường quai hàm thanh tú kia, cũng có thể nhận ra nàng rất ưa nhìn.
Trong lòng Trình Tố thoáng cân bằng, xem ra Lạc Thanh cũng chưa từng lộ mặt trước bất kỳ ai.
Cũng không biết trong tương lai người nào sẽ may mắn như vậy, có thể khiến Lạc Thanh Từ chính tay gỡ xuống mặt nạ kia và đối xử với nhau bằng gương mặt thật của mình.
"Các nàng là đệ tử Thiên Diễn Tông, tỷ làm sao lại cùng các nàng kết giao? Đúng rồi, tiểu cô nương mà tỷ nuôi, tỷ từng nói đã đưa nàng ấy trở về nhà, chẳng lẽ chính là ở Thiên Diễn Tông?" Trình Tố nghĩ đến mấy người Nguyễn Ly, có chút hiếu kỳ hỏi Lạc Thanh Từ.
"Chỉ là trùng hợp, ta gặp các nàng trên đường.
A Ly bây giờ là đệ tử của Lạc Thanh Từ, trưởng lão Thiên Diễn Tông, các nàng xuống núi lịch luyện gặp phải nguy hiểm, ta chỉ có thể trước mang các nàng đến chỗ ngươi dưỡng thương."
Nói đến đây, Lạc Thanh Từ không khỏi nhíu mày, "Trình Tố, ngươi tin tức xưa nay thông linh, khoảng thời gian này Tiên môn có xảy ra chuyện gì khác thường không?"
"Chuyện khác thường?" Trình Tố trầm ngâm, "Đúng là có, gần đây Long tộc hoạt động thường xuyên hơn.
Sau đại chiến Nhân Long, tộc rồng cơ hồ biến mất, nhưng hai tháng nay đã có bốn năm trường hợp rồng hại người, đang bị các đệ tử Tiên môn xung quanh, đặc biệt là Xung Hư Môn cùng Nam Hoa Tiên Tông truy bắt.
Thậm chí, ta còn nghe đồn rằng, Ma tộc tựa hồ tro tàn lại cháy."
Rồng xuất hiện cũng không kỳ quái, năm đó tuy Long cung bị hủy diệt nhưng Long tộc chạy thoát rất nhiều, mấy năm này tuy rằng Tiên môn gặp một lần giết một lần, nhưng vô pháp đoạn tuyệt.
Mà chuyện Ma tộc lại liên quan trực tiếp đến tất cả mọi người, một khi Ma tộc quay trở lại, Tu Chân giới liền sẽ đất rung núi chuyển.
"Quả nhiên." Lạc Thanh Từ thở dài.
"Làm sao, tỷ cũng gặp phải ma tộc?"
"Đúng vậy, lúc ta gặp A Ly các nàng, chính là cứu các nàng từ trong tay Bào Hào."
"Bào Hào?" Trình Tố thất thanh nói.
Phải biết Bào Hào là hung thú thuộc về ma tộc, mấy trăm năm trước Long tộc cùng Tiên môn đã liên thủ phong ấn lối vào Ma giới, những hung thú này đều bị nhốt trong đó.
Bây giờ Bào Hào lại xuất hiện, điều này có ý nghĩa gì không cần nhiều lời.
"Không chỉ vậy, ta còn phát hiện một chuyện kinh khủng hơn.
Mắt Quỷ bản mệnh pháp khí của Ma Đế tiền nhiệm, đã mượn tay Bào Hào hiến tế tim người, lập trận pháp muốn khôi phục chính mình.
Sau khi bị chúng ta chặn đứng, nó đã chạy trốn khỏi thôn Tam Liễu, rồi lại xuất hiện trong thân thể xích long."
Trình Tố kinh ngạc không thôi, "Mắt Quỷ! Chuyện này....!chuyện này liên quan tồn vong thiên hạ, Tiên môn đã biết chưa?"
"Xung Hư Môn cùng Thiên Diễn Tông đã biết, còn Nam Hoa Phái....!nếu hai tiểu tử kia còn sống trở về, phỏng chừng cũng nên biết." Lạc Thanh Từ cười lạnh một tiếng, hai tên trứng thối dám làm bị thương Rồng Con của nàng, lần sau gặp lại nàng nhất định không hạ thủ lưu tình.
"Giọng điệu này của tỷ, là đám người Nam Hoa Phái chọc tức tỷ rồi?" Trình Tố hiếm khi thấy Lạc Thanh Từ lộ ra biểu tình căm ghét mà không hề che giấu như vậy.
Lạc Thanh Từ đem hết thảy phát sinh kể rõ một lần, Trình Tố nghe xong vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc, "Sự tình càng ngày càng phiền phức rồi."
Đang nói, Xuân Mính đột nhiên gõ gõ cửa gác xếp.
"Chủ nhân, chưởng quầy, mấy vị cô nương kia ở bên ngoài, muốn...."
Trình Tố giận liếc Xuân Mính một cái, "Ngươi cẩn thận như vậy làm gì, nhanh mời các nàng đi vào."
Lạc Thanh Từ quay đầu nhìn sang, Nguyễn Ly cùng Tô Ngọc bốn người đều tới.
Bốn người vừa tiến vào liền hướng Trình Tố thi lễ, Tô Ngọc mở miệng nói: "Đa tạ chưởng quầy đã đưa thuốc quý trị thương cho sư tỷ muội chúng ta, quấy rầy ngài rồi."
Trình Tố nhìn chằm chằm Tô Ngọc, ánh mắt lại đảo qua Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly nhìn Lạc Thanh Từ, lúc này mới hướng Trình Tố nói: "Hôm qua là Nguyễn Ly lỗ mãng, mạo phạm rồi, còn thỉnh chưởng quầy cùng Xuân cô nương thứ lỗi."
Trình Tố cười như không cười mà nhìn Lạc Thanh Từ, Lạc Thanh Từ có chút bất đắc dĩ, đành phải ho khan vài tiếng.
Trình Tố thấy thế mới xua xua tay, "Các vị cô nương làm sao khách khí như vậy, đều là bằng hữu của Trì Thanh, cũng chính là bằng hữu của ta, không có chuyện gì rồi, mời ngồi xuống uống chút linh trà."
Nguyễn Ly lại chắp tay hướng Xuân Mính tạ lỗi, Xuân Mính có chút xấu hổ: "Chưởng quầy đều nói không có chuyện gì, ta biết là cô nương sốt ruột lo lắng nên mới thế, chưa từng trách cô nương."
Nguyễn Ly nói lời cảm tạ, liền đi tới ngồi ở bên cạnh Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ hướng nàng chớp chớp mắt, sau đó mới ngồi nghiêm chỉnh, thay các nàng châm trà, "Đều đến đây, nếm thử Trình Tố trà nghệ."
Nguyễn Ly vốn là có chút gò bó, nhưng phát hiện Lạc Thanh Từ nháy mắt với mình, nàng lại cúi đầu nhẫn nhịn ý cười, bé ngoan bưng trà uống.
Trình Tố ở một bên chứng kiến cảnh này, có chút ghét bỏ quay đầu, nhưng nhìn thấy Tô Ngọc cũng đang nhìn chằm chằm hai người kia, lập tức cười nói: "Vị cô nương này, đang nhìn gì đó?
Tô Ngọc náo loạn đến mặt đỏ bừng, luống cuống tay chân bưng tách trà uống một ngụm: Không.....!ta chỉ là cảm thấy bộ tách trà này rất độc đáo, linh trà cũng rất ngon."
"Ồ, nơi nào độc đáo?" Đại khái là vừa xem qua Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly mặt mày đưa tình, Trình Tố lại bắt được Tô Ngọc, liền nổi lên tâm tư trêu đùa nàng.
Tô Ngọc chỉ là thuận miệng nói ra, nào biết phân biệt dụng cụ pha trà, nàng nhìn chiếc cốc tráng men trong suốt trong tay, lắp bắp nói: "Màu sắc, màu sắc đẹp đẽ."
Lạc Thanh Từ phát hiện đồ đệ ngốc nhà mình đang bị người ức hiếp, vội vã giải vây: "Các ngươi lại đây là có chuyện gì muốn nói?"
Tô Ngọc cảm kích nhìn Lạc Thanh Từ, vẻ mặt đoan chính nói: "Chính là vì chuyện Mắt Quỷ, chúng ta đã bẩm báo tông môn, thế nhưng xích long kia....có phải là đã dung hợp cùng Mắt Quỷ?"
Tô Ngọc có chút lo lắng, tuy nàng không biết Mắt Quỷ lợi hại đến bực nào, nhưng nghe Lạc Thanh Từ nói, cảm giác nó thật sự đáng sợ.
Lạc Thanh Từ trầm mặc trong chốc lát, nàng đang sắp xếp lại nội dung vở kịch, dựa theo nguyên tác, Long tộc xác thực sẽ dính dáng cùng Ma tộc, nhưng điều này xảy ra ở giai đoạn sau.
Khi đó nguyên chủ đã chết, nữ chính đang bị nam chính lừa gạt để lấy thông tin về Long tộc.
Rất nhiều tộc nhân Long tộc cho rằng Điện hạ của họ do dự thiếu quyết đoán, không chịu đối Nam Cung Quyết hạ sát chiêu, nhưng Nguyễn Ly thực lực tăng mạnh, lại gánh vác Long tộc cừu hận, việc nàng tiến lên vương vị là điều hiển nhiên, ngay cả Mặc Diễm cũng không thể làm gì.
Mâu thuẫn nội bộ không cách nào giải quyết, Long tộc dần dần phân hóa thành hai phe, một phe chủ trương mở rộng dần dần, tách biệt lãnh thổ với Nhân tộc, không can thiệt lẫn nhau.
Một phe khác quyết định phá phủ trầm chu, quyết một trận tử chiến.
Tuy Lạc Thanh Từ ngã xuống làm cho phe Tiên môn thực lực giảm mạnh, nhưng Thiên Cơ Tử vẫn còn đó, sau khi bế quan hắn đã khôi phục Đại Thừa đỉnh phong, chỉ còn nửa bước phi thăng, cho dù Nguyễn Ly đã hóa thần cũng không phải là đối thủ của hắn.
Hơn nữa Nguyễn Ly chỉ kịp phá hủy nửa cây Hàng Long Thần Mộc tại Thiên Diễn Tông, nửa cây còn lại ở Xung Hư Môn vẫn đủ uy hiếp toàn bộ Long tộc.
Kết quả là, phe Long tộc khao khát trả thù bắt đầu kiếm tẩu thiên phong, tìm đường tắt để nhanh chóng tăng thực lực, bọn họ quyết định liên kết cùng Ma tộc.
Nghĩ đến đây, Lạc Thanh Từ nhịn không được nhìn tiểu cô nương bên cạnh.
Kiếp trước Nam Cung Quyết đủ các loại lừa lọc phản bội, còn trộn lẫn Long tộc lấy thông tin bán đứng Nguyễn Ly, làm Nguyễn Ly hai mặt thụ địch, cuối cùng bị hai tộc Long Nhân truy sát, không chốn dung thân.
Phát hiện Lạc Thanh Từ nhìn qua, Nguyễn Ly liền bé ngoan nhìn lại nàng, đôi mắt sạch sẽ trong suốt, mang theo một tia dò hỏi.
Tiểu cô nương ngoan như vậy, thứ trứng ung Nam Cung Quyết kia sao có thể nhẫn tâm bức nàng đi vào con đường triệt để hắc hóa, cam nguyện rơi vào Ma tộc, cuối cùng lựa chọn hủy thiên diệt địa đây?
Mà nàng bây giờ, liệu có biến thành Nam Cung Quyết thứ hai không? Ngỡ rằng