Ánh mắt Tiểu Long Tử sáng lên, gật đầu liên tục.
Ngay sau đó nàng lại cảm thấy việc này không có gì đáng giá hưng phấn, ánh sáng trong mắt lại mờ đi.
Lạc Thanh Từ thấy rõ, tiếp tục hỏi: "Ngươi phiền muộn vì bản thân không thể nói chuyện, đúng không?"
Tiểu Long Tử hài lòng bởi vì nàng hiểu chính mình, lại nản lòng bởi vì tình cảnh gian nan của bản thân, trong lúc nhất thời không biết nên lộ ra vẻ mặt gì.
Lạc Thanh Từ nhìn kỹ nàng, "Ngươi sinh ra chưa được một ngày, vẫn còn là rồng sữa, tại sao lại đòi hỏi bản thân cao như vậy.
Hơn nữa, ngươi có thể nghe hiểu lời ta, sớm hay muộn cũng sẽ nói chuyện được, lại đây, gọi một tiếng...."
Nàng vốn là muốn để Tiểu Long Tử gọi mình một chút, thế nhưng lại phát hiện không biết nên để nữ chủ gọi mình là gì.
Đánh chết nàng cũng không muốn bị gọi là A di, ừm, lúc này chiếm chút tiện nghi cũng không sao.
"Gọi một tiếng tỷ tỷ."
Tiểu Long Tử trợn tròn mắt lắc đầu, nàng không có tỷ tỷ.
"Ta lớn hơn ngươi, lại cùng là nữ tử, ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ, có biết chưa?"
Tiểu Long Tử dĩ nhiên không thuận theo.
Tuy rằng nàng nhìn không thấy vẻ mặt đối phương, nhưng nàng luôn cảm thấy giọng điệu này không có ý tốt.
"Ta đây dạy ngươi nói chuyện, nhìn miệng của ta, tỷ ~ tỷ." Lạc Thanh Từ kéo dài âm tiết, ra hiệu Tiểu Long Tử gọi theo, vốn là tiếng nói thanh lãnh như nước, giờ phút này mạc danh lộ ra tia ác liệt.
Tiểu Long Tử vẫn không là không, nghiêng đầu qua chỗ khác không để ý tới nàng.
Mắt thấy lừa vô dụng, Lạc Thanh Từ đành phải cam chịu, nàng ngẫm nghĩ một chút: "Vậy gọi ta là...!Trì Thanh đi."
Nói đoạn, nàng giơ tay viết xuống đất hai chữ Trì Thanh.
Nàng nhất thời cũng chưa nghĩ ra tên khác, đành phải dùng cái này.
Tiểu Long Tử nhìn, trong lòng yên lặng ghi nhớ, nàng thử phát ra hai âm tiết Trì ~ Thanh, thế nhưng vẫn là long ngâm đáng yêu, khiến cho nàng lập tức ngậm miệng.
Lạc Thanh Từ ở bên cố gắng nhịn cười.
"Còn nữa, ngươi không hề yếu, ngươi sẽ trở thành rồng lợi hại nhất." Nàng biết nữ chủ đang nghĩ gì lúc này, nhẹ nhàng mà kiên quyết nói.
Theo nàng biết, Long tộc chia thành năm đẳng cấp.
Tư chất kém nhất chiếm đa số chính là Hỏa Long, sau đó là Thanh Long, Bạch Long, Hắc Long cùng Ngũ Trảo Kim Long.
Long tộc đã ngàn năm qua không có Kim Long giáng thế.
Mà phụ thân của nữ chủ là Ngũ Trảo Hắc Long, một vị vua rồng chí cao vô thượng, Tiểu Long Tử là Điện Hạ của Long tộc, lại có hào quang nữ chính, nếu không phải Kim Long thì cũng thôi đi, như thế nào sẽ kém hơn phụ vương nàng?
Đôi mắt Tiểu Long Tử sáng rực lên, nhưng lại cụt hứng lắc lắc đầu.
"Ngươi mới ra đời, tương lai còn rất dài, sao có thể đem cảnh giới chính mình đóng ở hiện tại? Hơn nữa đường tu hành mênh mông diệu vợi, tư chất đích xác rất trọng yếu, nhưng nỗ lực cùng lựa chọn càng trọng yếu hơn.
Ngươi là rồng, Long tộc xưa nay luôn đứng ở đỉnh cao Tu Chân giới, ngươi sao có thể kém hơn Nhân tộc.
Ngươi xem, ta đều tu đến cảnh giới này, ngươi về sau nhất định lợi hại hơn ta."
Lạc Thanh Từ chỉ chỉ chính mình, nàng tốt xấu cũng là cảnh giới Phân Thần.
Lại nói, nguyên chủ khả năng không phải bị trọng thương mà rớt cảnh giới, rất có thể là do nàng xuyên vào nên mới thành ra thế này.
Tiểu Long Tử nhìn chằm chằm nữ tử mang mặt nạ bạc trước mắt, dù đối phương rất kỳ quái, nhưng hình như cũng khá lợi hại.
Nàng có chút tự tin mà gật đầu, chính mình nhất định lợi hại hơn nàng ấy.
Lạc Thanh Từ xoa xoa đầu rồng con, "Ngươi đây là vẻ mặt gì, lại còn gật đầu vững chắc như vậy, xem thường ta phải không?"
Tiểu Long Tử vội vàng lắc đầu, móng vuốt nhỏ lấy lòng giẫm giẫm, còn kém rung đùi đắc ý.
Lạc Thanh Từ bị nàng chọc đến mức gần như bật cười, "Ngươi bây giờ xem ra....!ừm, thật đáng yêu."
Một nàng rồng, khi tức giận làm sao giống như tiểu cẩu.
Nàng nghĩ nghĩ, lại lấy ra đan dược đút cho Tiểu Long Tử, "Ngươi luyện hóa một chút, chờ hừng đông chúng ta sẽ ra ngoài."
Lạc Thanh Từ nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng lâm vào minh tưởng.
Tiểu Long Tử cũng không dời ổ, liền nằm nhoài trên đùi nàng, trong thân thể dần dần tuôn ra một luồng ánh sáng đỏ.
Thỉnh thoảng, vài sợi kim quang bọc lấy hồng quang đi vào thân rồng, rồi lại chậm rãi chảy xuôi.
Khi ánh ban mai xuyên qua khe hở trên đỉnh chiếu vào trong động, Lạc Thanh Từ mở mắt.
Luồng linh khí màu trắng ngà đang xoay chuyển quanh thân nàng trong nhát mắt đọng lại, rồi nhanh chóng hội tụ vào thân thể nàng.
Tiểu Long Tử giật giật, hồng quang cũng biến mất không còn bóng dáng.
Lạc Thanh Từ thích ứng với thân thể này nhanh hơn nàng dự liệu, giống như đây vốn thuộc về nàng.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi tịnh dưỡng, linh lực hỗn loạn trong cơ thể rốt cục bình ổn xuống.
Nàng cúi đầu nhìn Tiểu Long Tử còn đang say ngủ, duỗi ngón tay sờ sờ bụng nàng ấy.
Tiểu Long Tử lắc lắc trở mình, có chút hung dữ hừ một tiếng.
"Ơ, ngươi vậy mà còn có khí rời giường? Tỉnh tỉnh, nên thức dậy."
Nói xong Lạc Thanh Từ đứng lên, ánh mắt tuần tra xung quanh một vòng.
Phía sau là một uông linh trì, dòng nước từ U Đàm chảy ra.
Trong sách có nói, nữ chủ thông qua đáy U Đàm may mắn chạy thoát, còn ở tại động phủ này nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Nơi này cách biệt với Thiên Diễn Tông, không có dấu chân người, nuôi dưỡng Tiểu Long Tử ở đây hẳn là an toàn.
Lạc Thanh Từ có chút vui mừng vì bản thân nhớ kỹ tình tiết truyện.
Nữ chủ tuy rằng lưng đeo huyết hải thâm thù, nhưng cũng không bị thù hận chi phối, lúc nàng ấy đến Thiên Diễn Tông bái sư, ước nguyện ban đầu chỉ là đi tìm kẻ sát hại phụ vương mình, ân đền oán trả.
Nàng ấy cũng không muốn Long tộc cùng Nhân tộc chém giết lẫn nhau, càng không ghét bỏ nhân loại.
Không phải vậy với ký ức khi còn trong trứng, sợ rằng Tiểu Long Tử không có cách nào nhã nhặn ôn hòa cùng nàng nói chuyện.
Nữ chủ là người ân oán phân minh, oan có đầu nợ có chủ, nàng ấy muốn phá hủy Hàng Long Thần Mộc để cứu tộc nhân của mình, mưu cầu hòa bình cho hai tộc Long Nhân.
Chỉ là sau đó nàng ấy từng bước bị phá hủy, cuối cùng rơi vào sự thù hận vô biên.
Đương nhiên, nàng cũng cảm thấy nữ chủ được đắp nặn quá mức cao quang thần thánh, không hợp logic.
Đổi thành ai gặp phải thảm kịch như vậy, đều phải đối kẻ thù không chết không thôi.
Bất quá trước mắt, chuyện trọng yếu là đi tìm thức ăn cho Tiểu Long Tử.
"Ta ra ngoài tìm xem có gì ăn không, ngươi muốn theo ta hay ở lại nơi này?"
Tiểu Long Tử quơ quơ đầu, cọ cọ vạt áo của nàng.
Lạc Thanh Từ đẩy ra ống tay áo, để rồng con bơi vào trong, sau đó dọc theo hang động đi ra ngoài.
Động phủ này càng đi phía ngoài càng rộng rãi, chỉ cần cải tạo lại một chút là có thể thành một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách.
Nghĩ đến đây, Lạc Thanh Từ suýt nữa bật cười.
Trong tay áo của nàng cũng là ẩn giấu Càn Khôn, tựa như túi trữ vật nhưng rộng lớn hơn rất nhiều, xem như một phương thiên địa.
Đến Tu Chân giới mới mấy ngày, nàng thật sự là không thể tưởng tượng, tam quan đều sụp đổ.
Tiểu Long Tử sau khi bơi vào, ở bên trong loay hoay nửa ngày, rốt cục đã thích ứng.
Lúc này nàng thò đầu ra ngoài, hừ hừ kêu hai tiếng.
"Xuỵt, ngươi yên tĩnh chút, chớ dọa chạy đồ ăn." Lạc Thanh Từ liếc nhìn rồng con, giơ lên tay áo, ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm trên đầu nàng ấy.
Hiện giờ các nàng đã đi ra cửa động, mới giật mình phát hiện hang động này dựa vực sâu mà thành.
Ở giữa dãy núi nguy nga cao ngất là một động phủ, tạo cảnh tinh mỹ tuyệt luân, khí thế rộng rãi, được trời cao ưu ái làm nơi sinh hoạt.
Cho dù là giữa sườn núi, mây trắng vẫn trôi nổi xung quanh các nàng, bồng bềnh như ống tay áo, núi cùng mây hòa lẫn, phi thường mỹ lệ.
Núi non trùng điệp che ngang hai bên trái phải, trước mắt có dòng sông uốn khúc, soi mình dưới ánh mặt trời trông như dãy ngân hà tinh quang lướt qua, sóng nước lấp loáng.
Hoa viên tươi tốt đẹp đẽ, sơn mạch kỳ tuấn quỷ quyệt, vân chưng vụ nhiễu, mông lung lại hư thực bất định, phảng phất tiên cảnh nhân gian.
Kể từ khi đến thế giới này, Lạc Thanh Từ đã ngất