Phản ứng của hệ thống một lần nữa chứng thực suy đoán của Lạc Thanh Từ, trên mặt nàng tràn đầy không thể tin tưởng, sau một hồi trầm mặc nàng mới gian nan nói: "Hết thảy việc này đều chưa từng được đề cập trong nguyên tác, cho nên cũng không người biết, đúng không?"
Hệ thống không nói chuyện, nhưng Lạc Thanh Từ lại cảm thấy đau lòng cho nguyên chủ.
Nếu sự thật phía sau chính là như vậy, thì người phải chịu bi kịch lớn nhất trong quyển sách này không chỉ có nữ chủ, mà còn có nguyên chủ, nhưng tiếc thay, nguyên chủ đã hoàn toàn bị xem nhẹ.
Nàng còn nhớ rõ khi xem nguyên tác liền cảm thấy nguyên chủ là một người nhàm chán lại hẹp hòi, sự tồn tại của nguyên chủ giống như vật cản trên con đường trưởng thành của nữ chủ, tính cách cũng vô cùng cổ quái, với gương mặt không cảm xúc và hành vi tàn nhẫn, nguyên chủ liền được đóng khung vào vai nữ xứng ác độc.
Cho dù tác giả miêu tả nguyên chủ đẹp như thế nào, thiên phú xuất chúng ra sao, thì độc giả đều không để vào trong mắt, thậm chí la ó phản đối.
Họ nói rằng nguyên chủ là một bình hoa vô nhân tính, lại không có đầu óc, hoàn toàn uổng phí nhân thiết.
Thời điểm Lạc Thanh Từ đọc đến những tình tiết kia, nàng đều cảm thấy thực vô ngữ, nếu nói nhân thiết của một người tu vô tình đạo, thì đó chính là vẻ đẹp của sự cô đơn.
Chẳng sợ cuối cùng nữ chủ muốn báo thù, thì cũng nên là hai người đường đường chính chính quyết đấu, dựa vào kiếm đạo sạch sẽ lưu loát mà phân thắng bại.
Nhưng tác giả lại muốn nguyên chủ hành động khó hiểu như vậy, cố tình nhằm vào nữ chủ, sinh sôi làm nhân vật này trở nên thảm hại vô cùng.
Hiện giờ nàng đã đi đến một bước này, mới nhận ra rằng không phải tác giả cố tình đắp nặn ra nhân thiết như vậy, mà tác giả chỉ đơn thuần ghi chép lại những gì mình biết về nguyên chủ, cũng giống như người ở thế giới này.
Trước mắt cốt truyện chi nhánh đã được ghép lại với nhau, nguyên chủ là người có máu có thịt, nàng tu vô tình đạo, nhưng nàng lại so với ai khác đều trọng tình.
Thiên Cơ Tử đã tàn nhẫn đem một người, mài giũa thành một cây đao.
"Ta không hiểu, cho dù Tuyệt Tình Kiếm Quyết ảnh hưởng lớn đến mức nào, thì cũng không thể làm nguyên chủ hoàn toàn thay đổi.
Giang Nguyệt Bạch cũng nói, nguyên chủ không thích hợp tu vô tình đạo, nhưng trong ký ức của ta, nguyên chủ luyện Tuyệt Tình Kiếm Quyết đến tầng thứ sáu rất thuận lợi, Thiên Cơ Tử đều đối nàng thập phần vừa lòng.
Mà tầng thứ bảy, nàng chậm chạp đột phá, là bởi vì trận chiến Đồ Long sao?"
Lạc Thanh Từ phân tích một chút, "Chẳng lẽ Thiên Cơ Tử đã phong ấn ký ức nguyên chủ? Cảm tình của một người là do ký ức người đó mang đến, khi ký ức về Lạc Y mất đi, nguyên chủ liền biến thành lãnh tâm lãnh tình."
Nàng ẩn ẩn cảm giác, trên người nguyên chủ còn có trải nghiệm khiến cho người vô pháp tiếp thu, nếu thật là bị Thiên Cơ Tử nhúng tay cải tạo, nguyên chủ mới biến thành dạng này, thì điều đó phải khủng khiếp đến mức nào.
Cho nên trong những năm tháng dài lâu kia, nguyên chủ lấy một loại phương thức gần như tàn nhẫn yên lặng bảo hộ Nguyễn Ly, cuối cùng chết trong tay nàng ấy, cũng chưa từng giải thích qua một câu, có phải cũng là một loại giải thoát?
Điều này khả năng chỉ có nguyên chủ mới biết được, Lạc Thanh Từ hiện giờ không có biện pháp hỏi.
Nàng chỉ là cảm thán, nếu kia là vận mệnh do Thiên Đạo sắp đặt, thì vị Thiên Đạo này hẳn là đã xem quá nhiều tiểu thuyết cẩu huyết trên Tấn Giang rồi.
Thế nhưng nàng cũng ý thức được một chuyện, người ở thế giới này không thể đi ngược lại vận mệnh, cho nên nguyên chủ kết cục đã định, vô pháp tránh thoát, nếu muốn chuyển cơ, chỉ có thể để người đến từ thế giới khác như nàng thực hiện.
Muốn nghịch Thiên Đạo, thì trước hết phải nằm ngoài sự thao túng của Thiên Đạo!
Lạc Thanh Từ miên man suy nghĩ, tử ngọc cao đã giảm bớt phần lớn đau đớn trên lưng, nhưng hai trăm roi tẩy tội không chỉ gây đau đớn da thịt, còn thương gân động cốt.
Nàng nằm như vậy cũng không thoải mái, vì vậy cắn răng ngồi dậy, cầm trung y chịu đựng đau chuẩn bị đổi thân quần áo.
Thương tích trên lưng vừa mới khép lại, không thể chịu được động tác quá lớn, cho nên Lạc Thanh Từ mặc quần áo thập phần thong thả.
Nàng mới vừa mặc vào tay áo bên phải, một tiếng sư tôn vang lên làm nàng cả kinh giật mình, xả tới rồi chỗ đau, ức chế không được kêu rên một tiếng.
Nguyễn Ly đứng bên ngoài nghe được tiếng kêu đau của nàng, liền nhịn không được vọt tiến vào.
"Sư tôn, ngài thế nào...." Nguyễn Ly vừa mới thượng dược xong, trong lòng không khỏi nghĩ đến Lạc Thanh Từ.
Vô luận như thế nào, Lạc Thanh Từ thế nàng chịu hai trăm roi tẩy tội, nàng vô pháp thờ ơ, mỗi lần đau đớn, nàng hết lần này tới lần khác đều nghĩ đến dáng vẻ sư tôn nhu nhược yếu đuối sau khi chịu hình.
Vì vậy, nàng nhân lúc Tô Ngọc đi lấy thức ăn, lập tức ngồi dậy đi Hàn Lộ Viện.
Thấy Giang Nguyệt Bạch rời đi, nàng đứng trước phòng Lạc Thanh Từ do dự hồi lâu, thời điểm này nàng không biết nên làm sao đối mặt với người kia, cũng không biết phải nói cái gì, ấp ủ thật lâu mới kêu một tiếng sư tôn.
Kết quả một tiếng này vừa ra, liền nghe được Lạc Thanh Từ đau đớn kêu lên, nàng trong lúc nóng vội đã trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Nguyễn Ly vừa đi vào, liền thấy được Lạc Thanh Từ ngồi trên giường chỉ mới xuyên một con tay áo, hơn phân nửa vai lưng bên trái đều lộ ở bên ngoài.
Nàng tức khắc mặt đỏ tai hồng, bỗng nhiên xoay người, lại xả tới vết thương chính mình, đau đến sắc mặt trắng bệch.
Nàng cắn răng chịu đựng, vội vàng nói: "Sư tôn, ta......!ta nghe ngài kêu lên, cho rằng ngài đã xảy ra chuyện, ta không cố ý...!cố ý mạo phạm ngài."
Lạc Thanh Từ tim đập đến bay nhanh, nàng thiếu chút nữa bị Tiểu Long Tử nhà mình hù chết, nàng đè nặng mạt ấn ký trên ngực, nghĩ đến vết thương cũ trên vai trái bị lửa kim long đốt, nàng đều mau toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Rồng Con đã thấy hay chưa? Nơi đó đều bị roi quất đến không còn hình dạng, chắc là Rồng Con không nhận ra đâu nhỉ?
"Đồ nhi, ngươi đã thấy được gì?" Lạc Thanh Từ ánh mắt hơi đổi, ngữ khí lạnh lùng nói ra mấy chữ này.
Nguyễn Ly trán đều toát mồ hôi, lắp bắp đáp: "Không...!không thấy rõ, đồ nhi....!Vẫn chưa thấy gì."
Một cái liếc mắt vừa rồi, Nguyễn Ly phản ứng đầu tiên chính là quần áo của Lạc Thanh Từ nửa che nửa đậy, mái tóc đen xõa tung, thần thái kiều diễm nghiêng đầu chuẩn bị kéo tay áo lên.
Khi ánh mắt ngưng lại, liền chỉ thấy trên tấm lưng đơn bạc mảnh khảnh từng đạo vết roi ngang dọc đan xen, toàn bộ thân thể trừ bỏ vòng eo còn một chút da thịt hoàn hảo, địa phương khác căn bản không có nơi nào lành lặn.
Nghĩ đến Lạc Thanh Từ đầy mình vết thương, Nguyễn Ly trên mặt nóng bỏng cũng dần lạnh xuống, trong lòng vừa khổ sở lại chua xót.
Nàng càng ngày càng nghĩ không thông, tại sao Lạc Thanh Từ hiện giờ không giống vị sư tôn đời trước nàng biết? Một người tu vô tình đạo lại có thể bảo hộ đệ tử của mình đến mức này, thậm chí chấp nhận trả giá bằng tôn nghiêm, thế nàng chịu hai trăm roi tẩy tội sao?
Nàng trước đây có thể thản nhiên bái Lạc Thanh Từ làm vi sư, chỉ vì cảm thấy người như Lạc Thanh Từ, vô luận như thế nào ở chung, đến cuối cùng nàng muốn báo thù đều có thể thẳng tay hạ đao mà không hối tiếc.
Nhưng bây giờ, mỗi lần trong đầu nàng hiện ra hình dáng Lạc Thanh Từ, tưởng tượng đến những gì người kia ở sau lưng âm thầm làm cho nàng, chẳng sợ nàng đang phải gánh vác mối thù giết cha diệt tộc, nàng liền nghĩ nếu có một ngày mình thật sự muốn Lạc Thanh Từ, trái tim của nàng cũng không còn lãnh ngạnh như lúc ban đầu nữa.
Lạc Thanh Từ cũng không biết Nguyễn Ly đang miên man suy nghĩ cái gì, thấy nàng ấy khẩn trương thành như vậy, nói chuyện đều nói lắp, nàng trong lòng không khỏi buồn cười.
"Ngươi trước đi ra ngoài." Tuy rằng Nguyễn Ly cũng không kịp thấy gì, nhưng tiếp tục thay quần áo ở trước mặt nàng ấy cũng không phải chuyện tốt, không bằng để nàng ấy đi ra ngoài trước.
Nguyễn Ly lúc này cũng có chút hoảng, nghe vậy lập tức nhấc chân liền đi, nhưng đến nửa đường lại nghĩ tới vết thương trên lưng Lạc Thanh Từ, do dự nói: "Sư tôn, ngài một người thuận tiện sao?"
Lời vừa nói ra, Nguyễn Ly đều hận không thể cắn luôn đầu lưỡi chính mình, tuy nàng quan tâm Lạc Thanh Từ, nhưng nói như vậy chẳng khác nào nàng đang muốn giúp sư tôn mặc quần áo.
Nàng muốn giải thích, lại cảm thấy càng nói càng không xong, chỉ có thể nghẹn lời.
Lạc Thanh Từ quay đầu nhìn nàng, ra vẻ đoan chính nói: "Nếu vi sư không thuận tiện, ngươi sẽ làm gì?"
Lạc Thanh Từ cũng không biết sợi dây thần kinh nào của mình đã bị cháy hỏng, nhìn dáng vẻ Nguyễn Ly như vậy, nàng liền nhịn không được muốn trêu chọc nàng ấy.
Nguyễn Ly làm sao cũng không nghĩ tới Lạc Thanh Từ sẽ nói như vậy, nàng hoàn toàn không biết nên như thế nào ứng đối, loại quẫn bách này khiến nàng chân tay luống cuống, vành tai đều đỏ, "Ta...!ta, đồ nhi....!Hầu hạ sư tôn." Phía sau ba chữ mặc quần áo, nàng thực sự nói không nên lời, cũng không biết vì sao lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Như thế miễn cưỡng, thôi đi." Lạc Thanh Từ nhìn nhìn tiểu dáng dấp của Nguyễn Ly, trong đôi mắt thanh lãnh dạng ra một mạt ý cười.
Nàng cũng không biết mình làm sao vậy, rõ ràng chưa từng rời khỏi Nguyễn Ly, nhưng bởi vì phải duy trì nhân thiết, nàng phải mang theo ngụy trang mà đối diện nàng ấy, cho nên nàng cảm thấy rất là nhớ Rồng Con của mình.
Thẹn thùng hồi lâu, Nguyễn Ly mới cẩn thận tiến lên một bước, nàng giảo giảo ngón tay, rụt rè nói: "Không miễn cưỡng, đồ nhi chỉ là sợ mạo phạm sư tôn."
Lạc Thanh Từ chịu đựng đau đem trung y mặc tốt, sau đó tùy ý để Nguyễn Ly giúp mình hệ đai lưng, lại phủ thêm ngoại bào, mới thở dài nói: "Đồ nhi, sao ngươi không ở trong phòng hảo hảo dưỡng thương, chạy tới đây làm gì?"
Nguyễn Ly ngước mắt nhìn nàng, thần sắc trong mắt thập phần phức tạp, "Ta......! ta lo lắng cho