Sự bối rối của Nguyễn Ly rơi vào trong mắt Lạc Thanh Từ, nàng không khỏi kinh ngạc: "A Ly, làm sao vậy?"
Nguyễn Ly trong lòng hoảng hốt, vội vàng lắc đầu, "Không......!Không có gì, nàng ăn ngon không?"
Lạc Thanh Từ nghe vậy nhấp miệng nở nụ cười, duỗi tay nhéo một khối bánh, dịu dàng đút cho Nguyễn Ly, "Nàng cảm thấy ngon hay không?"
Nguyễn Ly gương mặt trào ra một cổ hồng nhạt, gật gật đầu, "Ăn ngon."
Nàng liếc nhìn Trì Thanh, trong lòng có chút áy náy, chính mình thật là bị ma quỷ ám ảnh, rõ ràng đang ở bên Trì Thanh, nàng cũng thích nhất Trì Thanh, sao có thể nhìn nàng ấy mà tơ tưởng đến sư tôn chứ?
"Miệng của nàng kén chọn hơn ta nhiều, nàng đều cảm thấy ăn ngon, ta tự nhiên cảm thấy ăn ngon cực kỳ." Lạc Thanh Từ thưởng thức bánh hoa mai, ngăn không được cảm khái, "Nàng vẫn luôn khéo tay như vậy, năm xưa nàng mới ra đời không lâu, đã có thể nấu được bữa cơm ngon."
"Nàng thích món do ta nấu sao?" Nguyễn Ly nhịn không được mở miệng hỏi, tuy rằng chính mình đơn phương thích Trì Thanh, nhưng chỉ cần nàng ấy thích một điểm gì đó ở nàng, cho dù chỉ là món ăn do nàng làm, nàng cũng từ trong đó được đến rất nhiều an ủi cùng hạnh phúc.
Lạc Thanh Từ khẽ gật đầu, "Đương nhiên thích."
"Ta đây về sau thường xuyên nấu cơm cho nàng."
Được đến hồi đáp vừa lòng, Nguyễn Ly đắc ý mà nhấp ra một mạt cười, loại kiều tiếu đáng yêu này chỉ độc thuộc về nàng, độc thuộc về thân phận Trì Thanh mới có thể nhìn thấy, làm cho Lạc Thanh Từ trong lòng ngũ vị tạp trần, vui vẻ lại chua xót.
Sau mấy ngày xa cách, Nguyễn Ly liền cảm thấy chính mình tích góp thật nhiều lời muốn nói, nàng kể cho Trì Thanh nghe hết thảy những gì đã xảy ra ở Cửu Khôn Đường ngày đó, chuyện lớn chuyện nhỏ đều nói tỉ mỉ, không sót cái nào.
Những chuyện này Lạc Thanh Từ đều biết, nhưng khi nghe Nguyễn Ly kể ra, mọi thứ dường như trở nên thú vị hơn, cho nên nàng liền ngồi trên mặt đất, nghiêm túc nghe nàng ấy kể.
Chờ đến Nguyễn Ly từ trong dong dài lấy lại tinh thần, nàng mới nhận ra rằng mình đã nói chuyện thật lâu, mà Trì Thanh chỉ là ở bên an tĩnh nhìn nàng, khóe môi thường thường dương lên.
Nàng đột nhiên cảm thấy da mặt nóng bỏng, "Ta nói quá nhiều rồi phải không?"
Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, tay chống cằm nhìn nàng, "Không nhiều lắm."
Trái tim của Nguyễn Ly bị Lạc Thanh Từ không nhẹ không nặng mà trêu chọc một chút, thình thịch loạn nhảy.
Nàng hiện tại cảm thấy chính mình mau điên cuồng, Trì Thanh nói bất luận câu gì, làm bất luận biểu tình gì, chỉ cần liên quan đến nàng ấy, nàng đều ngăn không được bị ảnh hưởng.
Nàng không dám biểu lộ tâm ý, rồi lại khắc chế không được muốn tìm kiếm trong mỗi tiếng nói cử động của Trì Thanh dấu hiệu yêu thích chính mình, tìm được rồi nàng liền vui mừng khôn xiết.
Nhưng mà vui sướng qua đi, nàng lại vô pháp lấp đầy hư không cùng tham niệm trong lòng.
Trì Thanh đối tốt với nàng như vậy, nàng ấy có thể hay không cũng yêu thích nàng?
Nhưng vô luận nàng có bao nhiêu tâm tư, nàng đều không có lá gan bày tỏ, càng không dám tiết lộ nửa phần với Trì Thanh.
"Sắc trời đã muộn, ta phải trở về rồi." Nguyễn Ly nhìn hoàng hôn buông xuống, cúi đầu muộn thanh nói.
Lạc Thanh Từ ừ một tiếng, nhìn tiểu cô nương đầy mặt mất mát, trong lòng không khỏi thở dài, "Ba năm cấm đoán khẳng định thực khổ, ta thiếu nàng kẹo hồ lô, chờ nàng ra tới, ta tất nhiên bù đắp cho nàng.
Tuy nói lòng ta không muốn nàng chịu bất luận hình phạt nào, nhưng chuyện tới bây giờ, ta chỉ có thể nhìn nhận nó ở góc độ khác.
A Ly nàng vừa mới kết đan, căn cơ còn chưa vững, sau khi nhận được truyền thừa cần phải siêng năng tu tập Cửu Long Quyết, ba năm này cũng là một cơ hội tốt."
Nguyễn Ly lại là dáng vẻ bé ngoan, nghiêm túc gật đầu.
"Còn có việc này nàng nhất định phải nhớ, Thanh Uyên Kiếm là Kim Long để lại cho nàng, mặt trên có khắc long văn, nàng dùng nó phải thật cẩn thận, ta chỉ sợ nó sẽ mang tai họa đến cho nàng."
Cốt truyện chính tuyến là thứ không thể thay đổi, tuy quá trình có khác biệt, nhưng kết quả đều đã được định sẵn.
Trừ phi nàng có thể đi ngược lại thiên mệnh, bằng không A Ly trải qua đều sẽ thống khổ như vậy.
Hàng Long Thần Mộc ở Thiên Diễn Tông trước sau là quả bom hẹn giờ, hơn nữa nó là mục đích thứ nhất khi Nguyễn Ly bái sư, nàng ấy sớm hay muộn sẽ cùng nó tiếp xúc.
Chỉ hy vọng lần này Nguyễn Ly có thể thuận lợi phá hủy nó, ngày sau cũng không cần bị nó áp chế mà rơi xuống hạ phong.
Nguyễn Ly khẽ gật đầu, Trì Thanh vừa nói, nàng liền nghĩ tới những ký ức mà Hồng Ảnh đã sớm cho nàng thấy.
Thanh Uyên Kiếm kích phát Hàng Long Thần Mộc, đây là tai họa thứ hai nàng gặp phải ở Thiên Diễn Tông.
Khi Hàng Long Thần Mộc bị kích phát, trên dưới tông môn đều khiếp sợ, phía trước vốn là có người nhìn nàng không thuận mắt, hơn nữa bởi vì nàng nhập ma ngộ thương đồng môn, mang đến không ít phiền toái cho Thiên Diễn Tông, vài vị trưởng bối cũng không cấp nàng sắc mặt tốt.
Lần này thậm chí kinh động Thiên Cơ Tử vẫn luôn bế quan, có người hoài nghi nàng liên quan Long tộc, cho nên bọn họ đã trực tiếp thỉnh Hàng Long Thần Mộc, từ đó về sau sự tình phát sinh liên tiếp, làm nàng từng bước lâm vào vực sâu, cũng hoàn toàn đánh mất thiện ý mà nàng dành cho Tiên môn.
Đến cuối cùng, nàng còn bị sư tôn đánh rơi xuống U Đàm, nhưng có lẽ sư tôn không biết, nàng nhân họa đắc phúc, đáy U Đàm kia lại có cái động thông ra bên ngoài, giúp cho nàng chạy thoát về Long tộc.
Đối với những chuyện này, nàng một chút đều không sợ hãi, đời trước nàng một mình giãy giụa trong bóng tối, đời này nàng đã có Trì Thanh ánh dương quang rực rỡ kia, nàng còn có chuyện gì không thể vượt qua đây?
"Ta biết đến, sẽ thật cẩn thận." Nói xong nàng bỗng nhiên nở nụ cười, trên gương mặt thuần khiết đáng yêu dạng ra ý cười hình cung, trong mắt cũng lấp lánh tinh quang.
Nguyễn Ly trổ mã rất đẹp, lúc này nàng mặc thường phục màu xanh trắng đan xen, tóc cũng không trát cao đuôi ngựa, mà là dùng trâm bạch ngọc vấn lên, phần còn lại của mái tóc buông xõa ở sau đầu, đơn giản hào phóng không cầu kỳ, hoàn toàn tôn lên dáng vẻ tố nhã tươi sáng của nàng.
Nụ cười này càng khiến trái tim Lạc Thanh Từ trở nên mềm nhũn, "Sao nàng lại cười đến ngọt ngào như vậy?"
Nguyễn Ly ngước mắt lên rồi lại hạ xuống, ý cười chưa tan: "Ta chỉ là cảm thấy bản thân quá may mắn, vì gặp được nàng.
Nếu không có nàng, ta nhất định rất cô đơn."
Thân là rồng, nàng vô pháp cùng con người thổ lộ tình cảm, vì sợ hãi thân phận chính mình bị bại lộ, mà thân là người, nàng cũng vô pháp liên hệ cùng tộc nhân bên ngoài, cần thiết che giấu tung tích, cục diện này thật sự quá đau đớn.
Chỉ khi ở trước mắt Trì Thanh, nàng mới có thể không cần suy xét chính mình là thân phận gì, nàng chỉ cần làm Nguyễn Ly.
Sau khi cùng Nguyễn Ly tách ra, Lạc Thanh Từ đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng nàng ấy thật lâu, "Ta càng ngày càng không biết chính mình đang làm gì, lý trí và trái tim của ta dường như đang rất mâu thuẫn."
"Ngươi thật sự còn đủ lý trí để suy nghĩ vấn đề sao?"
Lạc Thanh Từ nghi hoặc nhíu mày, "Ngươi có ý gì?"
"Có một số việc ta muốn nhắc nhở ngươi.
Giá trị hắc hóa của A Ly, ngươi muốn xem không?"
Lạc Thanh Từ nhướng mày, thiếu chút nữa đem việc này quên mất, "Thật vất vả giải khóa, ta đương nhiên muốn xem."
"0?" Nhìn đến A Ly trị số hắc hóa, Lạc Thanh Từ có chút kinh ngạc, lại có chút vui vẻ.
"Đây không phải bên trong dự kiến sao? Người đang hãm sâu trong bể tình, nằm mơ đều là bong bóng màu hồng, nơi nào còn hắc hóa." Hệ thống lời này thật sự chua đến ê răng, làm Lạc Thanh Từ nhịn không được muốn cười.
Nhìn dáng vẻ đắc ý lại sung sướng của nàng, hệ thống thật sự tâm mệt.
"Ngươi thoạt nhìn cũng không khác gì nàng, mau đem đám trái tim hường phấn này của ngươi thu liễm chút, ta đều muốn bệnh."
"Ai nói, ta chỉ là vui sướng một chút, được nữ chính yêu thích, ta không nên khoe khoang hay sao?"
Hệ thống vô ngữ cứng họng, Lạc Thanh Từ đã đến nông nỗi này, còn bảo chính mình là thẳng hay sao? Nếu không phải bị Tuyệt Tình Kiếm Quyết áp chế, chỉ sợ ký chủ đã sớm cùng nữ chủ gạo nấu thành cơm.
Loại trạng thái nguy hiểm này, không thể nghi ngờ chỉ cần Lạc Thanh Từ ngã ngựa, A Ly liền sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.
Hệ thống nhìn Lạc Thanh Từ thật lâu, trong lòng trăm mối sầu lo, nếu thật là cả hai đều có loại tâm tư này, thì tình cảm kia phải có bao nhiêu sâu, mới đủ để vượt qua hồng câu đó?
Ba năm thời gian, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Chỉ hy vọng, Nguyễn Ly lại trưởng thành một