Edit: Mina
Chủ Nhật, cả biển người đến công viên Hải Dương, Tuế Hòa đứng trước cổng, nhát gan, "Hôm khác chúng ta lại đến đi."
Cừ Chiêu cao hơn cô một cái đầu, hắn cúi đầu, bỗng nhiên cầm lấy tay cô, "Tôi dắt tay cậu, cậu sẽ không đi lạc."
Trong dự đoán, Tuế Hòa không hề giãy giụa mà còn dùng sức cầm tay hắn, "Thế cậu đừng đến những nơi đông người."
Mặt trời chói chang chiếu xuống đỉnh đầu, Cừ Chiêu nheo mắt, Tuế Hòa thấy không rõ trong ánh mắt hắn chứa đựng cảm xúc gì, chỉ nghe thấy hắn nói: "Đương nhiên."
Cừ Chiêu nói được làm được, chỉ mang Tuế Hòa đến những nơi ít người.
Người lớn đưa trẻ nhỏ đến Công viên Hải Dương chiếm đa số.
Cừ Chiêu biết Tuế Hòa không có thói quen đến những đám đông tụ tập ầm ĩ náo nhiệt. Trong mấy năm bọn họ từng sớm chiều chung sống kia, Tuế Hòa vẫn luôn không thích đến những nơi đông người.
Tuy Tuế Hòa quen biết nhiều người, có lẽ do cô đối xử với ai cũng tốt. Nhưng chính xác mà nói, cô không có người bạn thân thiết thật sự nào.
Nếu bắt buộc phải nói ra tên một người thì đó chính là Cừ Chiêu.
Thực ra Cừ Chiêu đã từng hỏi Tuế Hòa vì sao không thích nơi náo nhiệt.
Lúc ấy Tuế Hòa chỉ nói cô không thích mùi của nhiều người trộn lẫn trong không khí cùng với bốn phương tám hướng truyền đến âm thanh ầm ĩ.
"Nhưng lần đầu tiên chúng ta đi ra ngoài chơi là đi công viên giải trí mà."
Tuế Hòa cười: "Tớ chưa từng đi công viên giải trí, thế nên muốn thử thách bản thân."
Cô chưa từng nói nguyên nhân chủ yếu là vì Cừ Chiêu chưa từng đến đó nên cô muốn người khác có được thứ gì thì Cừ Chiêu cũng có thể có được.
Tuế Hòa đã nói vậy rồi nên sau này Cừ Chiêu cũng không hỏi lại là vì sao, cũng sẽ không cùng cô đến những nơi đông người.
Cừ Chiêu ngầm khẳng định trong lòng, nếu Tuế Hòa không thích đến những nơi ầm ĩ vậy thì chắc chắn cũng không thích trẻ con.
Nhưng sau khi đi ba con đường trong công viên Hải Dương, hắn lại phát hiện Tuế Hòa sẽ hơi buông lỏng tay khi đến những nơi có nhiều trẻ nhỏ.
Chẳng lẽ Tuế Hòa thích trẻ con?
Cừ Chiêu liếc mắt nhìn hai người vẫn luôn chưa từng buông tay, nhếch khóe miệng, thật không khéo, hắn không thích trẻ con. Lại đi dạo trong chốc lát, Tuế Hòa phát hiện ngày càng ít người, cô buông lỏng tay ra.
Cừ Chiêu nhấp môi, không phản ứng gì.
Tuế Hòa hỏi nhân viên công tác, biết được mọi người là đi xem tiết mục biểu diễn, cô thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó quay đầu lại hỏi Cừ Chiêu: "Chúng ta không đi xem nhé?"
Cừ Chiêu nhìn con đường phía sau Tuế Hòa không có người, hắn mới gật đầu: "Ừ, không đi xem."
Hai người họ sóng vai đi tiếp, lớp kính thủy tinh màu xanh nước biển bao quanh bọn họ, gợn sóng xao động ánh lên mặt hai người.
Tuế Hòa bị một con cá hề hấp dẫn, cô ngồi xổm
xuống, chọc tấm kính, "Nó thật đáng yêu."
"Xấu muốn chết." Cừ Chiêu lạnh nhạt nói.
Tuế Hòa không để ý đến hắn, cô tiếp tục chọc tấm kính, nhưng cá hề lại không thích cô, vây quanh đầu ngón tay hai vòng liền bơi đi.
"Aiz, nó không thích tớ."
Cừ Chiêu không nói lời nào, chỉ nhìn đỉnh đầu cô.
Tuế Hòa như có thần giao cách cảm, cô theo tầm mắt đối mặt với Cừ Chiêu, "Sao thế?"
"Tuế Hòa, chúng ta ở bên nhau đi."
Chỉ có ở bên nhau mới tiện khiến cho cô luân hãm a.
Lại là chuyện này. Tuế Hòa thở dài, chống đầu gối đứng dậy, "Cậu không thích tớ, tớ không thích cậu, sao chúng ta phải ở bên nhau?"
Cừ Chiêu nhướn mày: "Ai nói tôi không thích cậu." Tuế Hòa là người duy nhất hắn muốn kéo đi cùng xuống địa ngục.
"Tớ đó."
Giọng điệu đúng lý hợp tình này thật khiến cho người ta... Không biết làm sao.
Cừ Chiêu bước về phía cô một bước, nhắc lại: "Chúng ta thử ở bên nhau xem."
Tuế Hòa lắc đầu: "Không được."
"Tôi đây theo đuổi cậu cho đến khi cậu đáp ứng."
Tuế Hòa cười thành tiếng, tiếp tục lắc đầu: "Không được."
Cừ Chiêu khoanh tay, vẻ mặt không biết sợ: "Câu sau không phải tôi đang hỏi ý kiến cậu, theo đuổi cậu là quyền tự do của tôi."
"Vậy thì cậu không theo đuổi được, quyền quyết định ở tớ mà."
Cừ Chiêu cười ngả ngớn, ngữ khí không cho từ chối: "Cứ chờ xem." Nói xong hắn lại cầm lấy tay cô.
Tuế Hòa giãy giụa muốn né tránh, nhưng vô dụng, cô trừng mắt: "Tớ còn chưa đồng ý đâu!"
"Nhưng cậu nói, chỉ cần tôi nói, việc cậu có thể làm sẽ làm hết."
"Tính nguyên tắc của vấn đề!"
Cừ Chiêu vô lại mà nắm tay cô càng chặt, "Cái này không tính."
"Hiện tại tính, tớ tuyên bố dắt tay chính là tính nguyên tắc của vấn đề."
"Cái gì? Tiếng nước trong này to quá, tôi nghe không rõ cậu nói gì."
"Cừ Chiêu!"
"Ừ, tôi ở đây!"
Tuế Hòa không còn lời nào để nói.
Cô xem như đã thấy rõ, Cừ Chiêu thay đổi... hắn bị bệnh không nhẹ.
Nhìn tay mình bị gông cùm xiềng xích ném không ra, Tuế Hòa càng thêm khó hiểu, Cừ Chiêu nhiều mặt như vậy, rốt cuộc mặt nào mới thật sự là hắn?