Edit: Mina
Tuế Hòa có công việc.
Cô là thư ký của Tuế Sơ, một thư ký đi làm cũng như không.
Các bộ phận từ trên xuống dưới trong Công ty đều biết chức vụ này của cô chỉ là trên danh nghĩa, dù cô có thái độ lười biếng như vậy cũng tuyệt đối không có người nào bắt bẻ.
Trái lại, tất cả mọi người đều thích cô, ai mà không thích đại tiểu thư vừa không mắc bệnh công chúa lại còn luôn mỉm cười hiền dịu với mình được chứ?
Hôm nay Tuế Hòa phá lệ tới Công ty, dọc đường chào hỏi đến vào trong thang máy mới nhàn rỗi. Cô đi vào chính là thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc, đây là đặc quyền Tuế Sơ cho cô.
Một người đợi trong không gian khép kín, bên tai vang lên tiếng máy móc hoạt động, phát ra âm thanh rất khẽ, Tuế Hòa đứng dựa, hai mắt nhắm lại.
Vào lúc người ta đang ở nơi tĩnh lặng sẽ luôn nhớ tới vài chuyện thú vị gì đó, có lẽ do nhàm chán.
Rất kỳ lạ, ngay lúc này, Tuế Hòa nhớ tới lại là Cừ Chiêu.
Từ sau hôm đi Công viên Hải Dương kia, đã gần nửa tháng hai người họ chưa gặp mặt.
Nhưng buổi tối mỗi ngày Cừ Chiêu sẽ gọi cho cô, mỹ kỳ danh nói – Không nhìn thấy người thì phải nghe thấy giọng nói, đây mới là cảnh giới theo đuổi cao nhất.
Tuế Hòa nghe xong không tỏ ý kiến gì. Không phải ngầm thừa nhận, mà là trước nay cô chưa từng để lời nói theo đuổi của Cừ Chiêu ở trong lòng.
Trực giác nói cho cô biết, chắc chắn Cừ Chiêu đang tính toán gì đó.
Đến nỗi tính toán cái gì, trước mắt cô không có sức lực đi phỏng đoán. Quá hao tổn đầu óc, sẽ rất mệt mỏi, cô chỉ muốn làm cá mặn.
"Đinh!"
Thang máy đến nơi.
Tuế Hòa đi ra khỏi thang máy, lúc nhìn thấy Thẩm Oái đứng trước bàn làm việc hơi bụi bặm của cô, bỗng nhiên hiểu ra, vì sao vừa rồi trong thang máy cô nhớ tới Cừ Chiêu.
Hết thảy mọi thứ đều có nguyên do.
"Cô tới tìm anh tôi sao?" Tuế Hòa đi qua.
Thẩm Oái buông mép bàn làm việc, vỗ vỗ bàn tay không hề dính bụi, nhướn mày, giọng điệu khiêu khích: "Tôi không thể tới tìm cô à?"
Tuế Hòa đẩy cô ta ra khỏi bàn làm việc, thản nhiên nói: "Nếu không phải hôm nay tôi nhất thời nổi hứng tới Công ty thì chắc chắn cô sẽ không gặp được tôi."
Thẩm Oái ghét nhất bộ dáng Tuế Hòa luôn tỏ vẻ lạnh nhạt.
Khí chất diện mạo đều thượng đẳng, hòa nhã lễ độ đối xử với mọi người, dường như không để bụng bất cứ chuyện gì, nhưng vẫn dễ dàng bắt được trái tim của người khác.
Không chỉ trái ngược với tính cách cô ta mà ngay cả thanh danh cũng vậy.
Thẩm Oái không điếc cũng không mù, đương nhiên biết bên ngoài bàn tán bản thân ra sao.
Nhưng cho dù trong lòng biết rõ sức hấp dẫn của Tuế Hòa lớn cũng không ảnh hưởng đến việc cô ta chán ghét Tuế Hòa.
"Được rồi, tôi biết hôm nay cô muốn tới, đặc biệt tới tìm cô." Cô ta chưa nói vì sao cô ta biết Tuế Hòa muốn tới Công
ty.
Tuế Hòa bỏ túi xách xuống, mắt nhìn cửa văn phòng đóng chặt, cô hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"
"Gần đây cô có liên lạc với Cừ Chiêu không?"
Không đợi Tuế Hòa trả lời, cô ta lại tiếp tục nói, "Gần đây anh ấy rất bận, luôn không nhận điện thoại của tôi." Tuy rằng ngày thường cũng không.
Tuế Hòa nghĩ mình vẫn nên trầm mặc sẽ tốt hơn.
Rốt cuộc mỗi buổi tối Cừ Chiêu đều sẽ gọi điện thoại cho cô, mà cô còn luôn ghét bỏ Cừ Chiêu gọi tới quá muộn.
"Sao cô không nói lời nào?" Thẩm Oái nâng cao âm lượng.
Tuế Hòa nghĩ nghĩ, nói: "Tôi chưa từng chủ động liên lạc với cậu ấy."
"Cô chưa từng liên lạc?"
Tuế Hòa gật đầu, cùng lúc đó, di động vang lên.
Cô cúi đầu nhìn màn hình, hai từ "Cừ Chiêu" nhảy vào tầm mắt cô. Lại ngẩng đầu, đúng lúc đối mắt với Thẩm Oái.
Nếu ánh mắt có thể phân ra các loại thời tiết, vậy thì Thẩm Oái lúc này chính là mưa rền gió dữ, sấm chớp ầm ầm.
Tuế Hòa giật khóe môi, căng da đầu nghe điện thoại.
Mà Cừ Chiêu chỉ nói hai câu cô liền cúp máy.
Hắn nói: "Hôm nay gọi rất sớm phải không?"
"Buổi tối có ca phẫu thuật nên bây giờ gọi luôn, đỡ quên."
"Biết rồi, tôi cúp máy đây."
Nói xong liền cúp máy, không cho Cừ Chiêu có cơ hội nói tiếp.
Tuế Hòa vuốt ve màn hình di động tối đen... Xấu hổ ngẩng đầu nhìn Thẩm Oái đen mặt: "Đã nói cô cô còn không tin, tôi thật sự chưa từng chủ động gọi cho cậu ấy."
Nghe xong cô tìm từ, nhìn qua sắc mặt Thẩm Oái không tốt lắm.
Tuế Hòa nhất thời cảm thấy mệt mỏi, nghĩ hiện tại mình giống bạch liên hoa ra vẻ dối trá, còn Thẩm Oái chính là ngốc bạch ngọt bị chịu uất ức.
"Cô sẽ ở bên anh ấy sao?" Thẩm Oái hạ thấp giọng hỏi.
Tuế Hòa suy nghĩ một lát, không cam đoan: "Tôi không biết."
Cô không thể bởi vì muốn an ủi Thẩm Oái mà phải nói dối cô ta.
Dù trong lòng cho rằng Cừ Chiêu tiếp cận cô là có mục đích nhưng chuyện tương lai không ai đoán trước được.
Huống chi, Cừ Chiêu có ý nghĩa đặc biệt thế nào đối với cô, Tuế Hòa rất rõ.