Edit: Mina
Đầu thu, nhiệt độ ấm áp gió mát mẻ, lá cây trên cành chuyển từ màu xanh sang màu vàng, cuống hơi giòn, chạm nhẹ liền vỡ vụn.
Tối hôm qua Cừ Chiêu vẫn luôn ở bệnh viện, Tuế Hòa ngủ một mình trên giường lớn, vốn nghĩ rằng sẽ thoải mái rộng rãi, không nghĩ tới một đêm trôi qua, cô ngủ rất không thoải mái, ngủ không sâu giấc.
Vậy nên khi nhận được cuộc gọi của Tuế Tử Đình, đầu óc cô cực kỳ choáng váng.
"Hòa Hòa, chiều nay con đi ăn cơm cùng con trai út nhà họ Nam nhé."
"Ai cơ?"
"Nam Nhĩ Hạo, hồi nhỏ con còn chơi bùn đất với thằng bé đó."
Tuế Hòa bỗng chốc tỉnh táo, "Nam Nhĩ Hạo? Sao năm nay cậu ta đã về nước rồi?"
"Tại sao thằng bé không thể về nước năm nay?" Tuế Tử Đình nghi hoặc, "Tóm lại hôm nay con ăn cơm cùng thằng bé, ôn chút chuyện, vui vẻ trò chuyện, nghe rõ chưa?"
Tuế Hòa không nghe vào, cô lung tung đồng ý, chờ cúp máy, vội vàng lấy giấy bút ra tính toán thời gian.
Tính tới tính lui, cô rơi vào trầm tư.
Dựa theo đời trước, lẽ ra sang năm Nam Nhĩ Hạo mới về nước.
Đời trước, lúc này cô vẫn đang chống đối các loại hoạt động xem mặt Tuế Tử Đình sắp xếp cho cô, mãi đến năm thứ hai, Nam Nhĩ Hạo về nước, cục diện này mới chấm dứt.
Người quen biết đều nói Nam Nhĩ Hạo là gay, đây là bí mật công khai, nếu không phải vậy Tuế Hòa cũng sẽ không đồng ý đi xem mắt.
Nhưng đời này, sao cậu ta trở về trước thời hạn?
Vậy có phải... Cừ Chiêu cũng sẽ trở thành kẻ giết người bị truy nã sớm hơn không?
"Sẽ không, sẽ không." Tuế Hòa rất nhanh phủ nhận suy đoán này.
Đời này bên cạnh Cừ Chiêu có cô, không thể nói tạo ra ảnh hưởng gì lớn, nhưng ít nhất sẽ không làm Cừ Chiêu có tâm lý trả thù xã hội này quá lớn.
Huống chi hiện tại cô và Cừ Chiêu có mối quan hệ thân mật không thể tách rời. Di động cạnh người rung lên.
Tuế Hòa bình ổn tâm trạng, xem tin nhắn, là Tuế Tử Đình gửi tới, nội dung là thời gian, địa điểm cô và Nam Nhĩ Hạo dùng bữa.
"Chậc."
Nói là ăn một bữa cơm, còn không phải là biến tướng của xem mắt sao?
Nam Nhĩ Hạo là con trai út nhà họ Nam, nhưng cậu ta còn có một thân phận khác mà mọi người đều biết - con riêng. Mẹ Nam Nhĩ Hạo là tiểu tam thượng vị, dựa vào cậu ta chen chân lên làm vợ cả của Nam Phong.
Bởi vì Nam Nhĩ Đằng, con trai cả nhà họ Nam là tên ngốc.
Nhưng ở trong ấn tượng của Tuế Hòa, hình như Nam Nhĩ Đằng khôi phục bình thường đã là chuyện của mấy năm nay.
Năm 4 tuổi, lúc Nam Nhĩ Hạo được đưa về Nam gia, Tuế Hòa còn chơi cùng cậu ta hai ngày, nhưng không bao lâu sau cậu ta lại được đưa ra nước ngoài, vẫn luôn không trở về.
Có mỗi chuyện tám trăm năm trước chơi bùn đất, còn dùng để ôn chuyện?
Tuế Hòa ảo não, vừa rồi chỉ lo khiếp sợ, cô đã quên phải từ chối.
Đời trước không có Cừ Chiêu, cô nghĩ tùy tiện tìm một người chắp vá cuộc sống là được rồi; đời này có Cừ Chiêu, cô đâu còn có tâm trạng đi xem mắt tên đàn ông nào khác chứ?
Mới nghĩ đến việc gửi tin nhắn từ chối, Tuế Tử Đình lại gửi một tin nhắn khác tới, "Không được phép từ chối."
Tuế Hòa nhăn chặt mi, hồi âm ba từ: "Biết rồi ạ."
Rồi lại gửi một tin nhắn khác cho Cừ Chiêu.
Lúc Tuế Hòa tới nhà hàng được định
sẵn, Nam Nhĩ Hạo còn chưa tới.
Thật tốt. Tuế Hòa uống một hớp nước, cô đã có cớ phản bác Tuế Tử Đình rồi.
Đợi mười phút, Nam Nhĩ Hạo thong thả đến muộn.
"Ai ui, tới sớm nha."
Lông mày Tuế Hòa nhếch lên, ngước mắt nhìn về phía đối tượng xem mắt không thành của đời trước.
Khác với khuôn mặt Cừ Chiêu vô hại tuấn lãng, dưới đôi lông mày kiếm của Nam Nhĩ Hạo là đôi mắt phượng nhỏ dài, nhưng không xấu, tổng hợp lại rất xuất sắc, liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy cậu ta rất "Đắt".
Đại thiếu gia sống trong nhung lụa.
Nhưng không bằng Cừ Chiêu.
Là tên gay.
Tuế Hòa tức khắc nhìn cậu ta thuận mắt hơn không ít, bỏ qua việc cậu ta ngả ngớn "Chào hỏi", cô nở nụ cười đúng mực, đứng dậy nói: "Chào cậu."
Lúc nhìn thấy Tuế Hòa Nam Nhĩ Hạo sửng sốt một giây, nhưng cũng chỉ là một giây.
Cậu ta cười lạnh, trực tiếp ngồi xuống phía đối diện Tuế Hòa, làm bộ không nghe thấy Tuế Hòa nói, "Ngồi xuống đi chứ, đứng đó làm gì?"
Tuế Hòa cũng không giận, mỉm cười ngồi xuống, đẩy thực đơn chưa gạch đến trước mặt Nam Nhĩ Hạo, "Không biết cậu thích gì, vẫn chưa chọn, cậu nhìn xem muốn ăn món gì, tôi mời khách."
Dáng vẻ của một người chị.
Nhưng cũng là sự thật, Tuế Hòa lớn hơn Nam Nhĩ Hạo một tuổi.
"Tôi nói này, chị gái." Nam Nhĩ Hạo tựa mép bàn, đôi tay đan vào nhau, gần như muốn duỗi sang bên Tuế Hòa, "Có phải chị không biết bây giờ chúng ta đang làm gì không?"
Tuế Hòa mặt không biến sắc rút bàn tay đang đặt trên mặt bàn về, nói: "Tôi biết chứ, chúng ta đang ăn cơm."
Nam Nhĩ Hạo khịt mũi coi thường vẻ mặt đơn thuần của Tuế Hòa, "Xì, chị gái thật biết đùa (*)."
Tuế Hòa ôm cánh tay dựa về phía sau, cả người rơi vào ghế sofa mềm mại, cô cười hiền hòa hơn, "Chị gái cậu còn có chuyện cười (*) khác muốn kể cho cậu."
(*) Cùng là một chữ 逗.
Nam Nhĩ Hạo híp mắt, hiển nhiên rất hứng thú, "Là chuyện gì?"
Tuế Hòa chỉ chỉ bàn kế bên, chỗ đó có một người đàn ông đưa lưng về phía bọn họ uống cà phê.
Chỉ là một bóng lưng, nhưng vẫn có thể khiến cho người ta suy nghĩ miên man bất định.
Lại nhìn đến sườn mặt thấp thoáng...
Nhất định là cực phẩm.
Giọng Tuế Hòa nhẹ nhàng, giảo hoạt hỏi: "Người đàn ông kia, có phải rất tuấn tú không?"
Nam Nhĩ Hạo liếc nhìn cô một cái, "Sao thế? Chị đang thử tôi?"
"Thử cái gì?"
Tuế Hòa liếm liếm môi, gương mặt không trang điểm nhưng rực rỡ hơn ánh mặt trời, "Tôi chỉ muốn nói."
"Đó là bạn trai tôi."