Edit: Cà ri
Ngô Hân Di và Cố Tiêu tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.
Thẳng đến khi bóng dáng hai người đã không thấy, đến lúc này Ngô Hữu Vi mới tò mò nhìn Lăng Hiểu, thấp giọng hỏi: "Vừa nãy vì sao cô nói dối?"
Vừa ban nãy khi Lăng Hiểu ở trước mặt Lưu Tử Thông và Thẩm Lương cũng không phải nói như vậy.
Ngô Hữu Vi còn tưởng rằng NPC sẽ không thể nói dối, nhưng lúc này xem ra cũng không phải có thể như vậy.
"Tôi nói dối sao?"
Lăng Hiểu quay đầu nhìn về phía Ngô Hữu Vi trừng mắt nhìn: "Chìa khóa và thẻ manh mối đều là anh tìm được, tôi quả thực không tìm được cái gì a, lại nói... Bộ dáng Thẩm Lương đẹp mắt, còn dáng vẻ Cố Tiêu khó coi, cho nên tôi cũng không muốn nói thật với bọn họ, không được sao?"
Ngô Hữu Vi: ...
Thì ra cô là NPC như vậy!
Lão Ngô đồng học, nhưng lại không có lời gì để phản bác được.
"Còn 18 phút nữa."
Lúc này, Lăng Hiểu lại nhìn thời gian.
Trong thời gian này, những người không có chìa khóa đang bận rộn tìm kiếm chìa khóa, còn những người có chìa khóa thì phải bảo vệ chống lại người khác lấy chìa khóa.
Chẳng qua...
Thời điểm này không phải là không an toàn nhất.
Bởi vì vẫn còn 18 phút nữa, đủ cho những người không có chìa khóa có thể tìm kiếm thêm một vòng nữa.
Nếu trong vòng mười phút cuối ...
Vậy khó nói rồi.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Trong tám phút cuối còn lại, hành lang vẫn bình thường.
"Xem ra, trong phân đoạn này tổ tiết mục không cố tình lừa người, chìa khóa chắc hẳn là đủ."
Lăng Hiểu cúi đầu tự nói.
Thời gian không đợi người, trường học lớn như vậy, mà tới lúc này lại im ắng như thế.
Đáp án duy nhất chính là, tất cả mọi người tìm được chìa khóa.
Bọn họ đều lẳng lặng cùng đợi đến 8 giờ.
Thời gian đảo mắt đến 7 giờ 55 phút.
"Chúng ta đi ra ngoài đi."
Đồng hồ báo thức của Ngô Hữu Vi vang lên, hắn gọi Lăng Hiểu một tiếng, hai người ra khỏi phòng học âm nhạc, tùy ý đi tới một cánh cửa của một phòng học.
Cánh cửa phòng học tự nhiên bị khóa.
Lăng Hiểu lấy chìa khóa ra lại nhìn thời gian trên điện thoại của mình, tới 7 giờ 59 phút, Lăng Hiểu liền nhanh chóng lấy chìa khóa ra cắm vào lỗ khóa của cửa phòng học.
To nhỏ chính xác ăn khớp.
"Đã đến giờ rồi!" Ngô Hữu Vi ở bên cạnh nhìn