Edit: cầm thú
"Em và anh ấy ở trong giới giải trí ba năm, anh ấy vẫn là diễn viên quần chúng, cha mẹ em thấy anh ấy không có tiền đồ, ép em chia tay với anh ấy, lúc đó em thực sự bị dao động."
Loan Thanh nói xong, đột nhiên nở nụ cười: "Ba năm phiêu bạc không ổn định, không có tương lai, khiến em cảm thấy không dám trông chờ gì, trái tim em bắt đầu dao động, em không thể tiếp tục ở sau lưng anh ấy, hỗ trợ anh ấy theo đuổi giấc mơ nữa, cho nên em quyết định chia tay, chỉ là không ngờ tới, sau khi bọn em chia tay không bao lâu, sự nghiệp của anh ấy liền tốt hơn. Nhân sinh đôi khi chính là quanh co như vậy, có phải không?"
"Có lẽ... em nên chia tay anh ấy sớm hơn."
Loan Thanh cười tự chế giễu.
Sau khi Tần Vũ nổi tiếng, cha mẹ cô có khuyên cô quay lại với Tần Vũ.
Cô cũng rất muốn chứ, Tần Vũ hiền lành lương thiện như thế có lẽ sẽ tiếp nhận cô, nhưng mà...
Tự tôn của cô, không cho phép cô làm ra điều đó.
Quả thực có hối hận.
Cũng rất khó chịu.
Nhưng mà cuộc sống... còn rất dài, cô vẫn muốn bước về phía trước.
"Nhìn thấy Tần Vũ bây giờ tốt như vậy, em phải vui mừng cho anh ấy, tuy là trong lòng em cũng rất chua xót, thế nhưng... chị yên tâm, em không phải muốn quay lại đâu, cũng không phải đi bán thảm, em thực sự chỉ đi ngang qua thôi."
Loan Thanh nói xong, uống một ngụm nước trái cây, cảm giác mát mẻ nhanh chóng lan tỏa ra toàn thân.
Nghe Loan Thanh nói, Lăng Hiểu trầm ngâm một hồi: "Hôm nay Tần Vũ cũng không quay nhiều lắm, hay là... em ở lại, buổi tối cùng nhau đi ăn?"
Lăng Hiểu cảm thấy hiện tại Tần Vũ chín chắn hơn rất nhiều, nếu gặp lại Loan Thanh, cũng sẽ có dũng khí đối diện với cô.
"Không, không được."
Loan Thanh có chút bối rối từ chối: "Em hiện tại... xấu hổ lắm."
Cô cắn cắn môi, cô bây giờ...
Không có đủ khả năng đứng bên cạnh Tần Vũ.
Lăng Hiểu không nói chuyện, chỉ lẳng lặng đánh giá cô gái trước mặt ---
Từ cách cô ấy thể hiện, từ ánh mắt của cô ấy, Lăng Hiểu có thể thấy cô ấy vẫn còn tình cảm với Tần Vũ.
Có điều...
Một lần bỏ lỡ, chính là cả đời